
g. Khưu Xứ Cơ và Toàn Chân ngũ tử
quyết định kế sách “vườn không nhà trống”, toàn bộ rời khỏi Trùng Dương
cung, tránh nạn. Vì thế khiến vị tướng lãnh dẫn quân Mông Cổ nổi giận.
Nổi lửa hỏa thêu Chung Nam sơn.
Mùa đông hanh khô, gió bấc cứ
thổi vù vù, thế lửa mạnh mẽ. Cả 1 ngọn núi với những cây cổ thụ cao mấy
trượng, trở thành những ngọn đuốc lớn. Ánh lửa đỏ rực cả 1 vùng trời.
“Mau đi thôi! Lửa lớn như vậy, nàng còn đứng đó làm gì?” Hoắc Đô tiến đến muốn nắm lấy tay tôi.
“Phịch!” Nhưng tay chưa kịp vươn về phía tôi thì “vèo, vèo” 2 tiếng. 2 hòn sỏi
bay nhanh đến, bắn vào vai và chân Hoắc Đô. Khiến hắn ngã khuỵ xuống,
cũng may hắn bồng Quách Tương rất chắc nên mới khiến con bé không rớt
xuống đất.
“Hoắc Đô!” Tôi kinh hoảng hét lên 1 tiếng, muốn tiếng
đến xem hắn như thế nào. Nhưng chân chưa nhấc thì trước mặt tôi đột
nhiên xuất hiện 1 người.
Trong cảnh khói lửa mịt mù, nhiệt độ
không khí có khi lên đến 50 – 60 độ, thế nhưng trên khuôn mặt như thiên
tiên của người đó, không có lấy nữa giọt mồ hôi, từng góc cạnh trên
khuôn mặt hoàn mỹ cũng trở nên rõ nét hơn. Thanh y bay bay trong gió, bị ánh lửa nhượm đỏ trở nên huyền ảo rạng ngời. Người đứng đó, không hiển
lộ sự vui mừng hay giận dữ, nhưng sắc mặt lạnh nhạt đó, lại khiến người
khác sợ run người.
“Sư phụ!” Lửa cháy càng ngày càng lớn, những tán cây to bị lửa thêu cháy đứt lìa khỏi thân cây, rơi xuống đất ầm ầm, khói bụi bốc lên mịt mù, tàn lửa bay tứ
tán. Với tình cảnh trước mắt, là người khác, đã hoảng sợ, bỏ chạy tán
loạn, còn la hét ầm ĩ; chỉ cầu mong sao cho có thể thoát khỏi biển lửa,
như con quái vật khổng lồ háo đói, đang cố gặm nhắm cho bằng hết tất cả
những gì mà nó nhìn thấy này.
Nhưng lúc này đây, lại có 3 người
lớn cùng 1 đứa nhỏ, cứ đứng bất động giữa biển lửa. À mà không đúng, chỉ có 3 người lớn muốn đứng giữa biển lửa nóng hôi hổi này thôi, chứ đứa
nhỏ đã khóc đến khản cổ rồi.
“Oa oa oa… Oa oa oa… Oa oa…”
Có lẽ do quá nóng, lại thiếu không khí, nên Quách Tương cứ khóc rống lên,
mặt mày còn tím tái cả lại, nhưng Hoắc Đô lúc này lại chẳng có 1 chút
tâm trạng nào để dỗ dành con bé. Khi hắn nhìn thấy thanh y nam tử mà
Trình Anh gọi là sư phụ xuất hiện, thì 1 nỗi lo sợ bắt đầu hình thành
trong lòng hắn, nỗi lo sợ đó càng lớn dần lên khi nhìn thấy thân hình
Trình Anh run run, nữa muốn cất bước về phía thanh y nam tử, nữa lại do
dự không dám bước đi. Giọng nàng cũng run rẩy khi gọi “Sư phụ!”
Suốt nhiều tháng qua, dù đều động rất nhiều hắc nô tìm kiếm tung tích Trình
Anh, nhưng lần nào Hoàng Dược Sư cũng đến chậm 1 bước. Ông theo bước
chân tiểu đồ đệ quậy phá của mình, đi từ thành trấn nhỏ biên giới phía
Bắc đến đại doanh Mông Cổ, từ đại doanh Mông Cổ theo đến Tuyệt Tình Cốc, lại từ Tuyệt Tình Cốc trở về thành Tương Dương… Nhưng đến nơi, thì nào
còn bóng dáng Trình Anh.
Đào Hoa đảo chủ Hoàng Dược Sư, từ khi
sinh ra tới giờ, sống trên đời đã mấy mươi năm, nhưng chưa bao giờ ông
lại chật vật như vậy. Khi nghe được tin từ hắc nô, báo về chuyện Trình
Anh rơi xuống vực, rồi chuyện sảy ra ở đại doanh Mông Cổ. Ông vừa giận
lại vừa lo. Giận vì, Trình Anh dám thông đồng lão ngoan đồng Chu Bá
Thông, bỏ đi. Lo vì, không biết tiểu đồ đệ mà 1 tay ông chăm sóc nuôi
dưỡng 8 năm, có gặp phải nguy hiểm gì nữa không?
Suốt thời gian
qua, ông cũng tự nhũ với lòng, nếu lần này tìm được Trình Anh, nhất định sẽ phạt nàng thật nặng: 1 là – cấm vài cây phụ cốt châm vào người nàng, cho nàng chịu 1 chút dày vò; 2 là – đánh gãy chân nàng, xem nàng có thể chạy đi đâu được nữa. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng chực khóc, nước mắt
lưng tròng, nhưng lại cắn răng, không cho chảy ra của nàng thì tâm Hoàng Dược Sư dù có lạnh mấy, cũng tan chảy.
“Anh Nhi, qua đây!” Hoàng Dược Sư vẻ mặt hiển lộ chút thương xót, vươn nhẹ tay phải về phía Trình Anh, nói. Ông cũng không hiểu lý do vì sao, đối với nữ đồ đệ này, ông
lại dễ mềm lòng như thế.
“Sư phụ!” Trình Anh vừa nghe tiếng Hoàng Dược Sư gọi, thì lao nhanh đến, xa vào lòng ông, ôm cứng lấy, khóc nức
nở, như bao nhiêu uất nghẹn chất chứa trong lòng, đều muốn khóc ra hết.
Vừa khóc vừa nghẹn ngào nói không thành câu: “Sư phụ… sư phụ… Phùng sư
huynh… Phùng sư huynh… chết rồi… chết rồi… đồ nhi không cứu… không cứu
được… hức… hức… đồ nhi không cứu được…”
“Ta biết! Rời khỏi đây
trước đã!” Hoàng Dược Sư, dịu dàng vỗ nhẹ vào tấm lưng run rẩy của Trình Anh, nói rồi, ôm lấy nàng, dùng khinh công bay khỏi biển lửa.
Hoắc Đô nãy giờ đứng im bất động nhìn 1 màn này, dù đang ở trong biển lửa
nóng đến cháy da cháy thịt, nhưng cả người hắn lại lạnh đến kết băng.
Người lạnh, tâm càng lạnh. Cho nên, khi hắc nô đến mang cả hắn và Quách
Tương đi, Hoắc Đô cũng không có bất cứ phản ứng gì.
“Oa oa oa… oa oa…” Tôi bị tiếng khóc của Quách Tương vọng từ phòng kế bên, làm cho
tỉnh giấc. Từ lúc được sư phụ mang rời khỏi biển lửa, tôi khóc suốt, rồi ngũ thiếp đi lúc nào không hay. Không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi?
Toàn thân mệt mỏi, tôi lòm còm bò dậy khỏi giường. Xuyên qua cửa sổ, đôi mắt lem nhem nghèn của