
845 là đồ đệ của Phong Diệp
Vô Nhai, giết ta chẳng khác nào không nể mặt sự phụ. Với danh tiếng của Phong
Diệp Vô Nhai, trên giang hồ chắc không ai dám trêu chọc anh nữa rồi. Hơn nữa,
Phong Diệp Vô Nhai cũng không thể đứng nhìn đồ đệ mình bị giết mà không quan
tâm được”.
Nhiếp
Phong đang đắc ý vì sự thông minh của mình thì Tây Phương Ma Thần lại tới.
Tây
Phương Ma Thần đứng cạnh Phong Diệp Vô Nhai một lúc khá lâu. Tế Nguyệt Thanh
Thanh đoán chắc anh ta đang nói chuyện riêng với Đại Thần.
Chỉ một
lát sau, Đại Thần quyết định thu nhận Tây Phương Ma Thần làm đồ đệ, Tây Phương
Ma Thần đổi tên thành Đồ đệ hai của Phong Diệp Vô Nhai.
Nếu đều
là quan hệ sư đồ thì ân oán giữa Tây Phương Ma Thần và Thiên Sát Cô Tinh 845 sẽ
là ân oán huynh đệ đồng môn. Vì thế … Đại Thần không quan tâm!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh lại cười ngất!
Bất kể
tình huống nào, Đại Thần cũng có thể lấy yếu địch mạnh khiến mọi người không
thể ngờ tới.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Bà xã, chuyện trẻ con thì để mấy
đứa tự xử lý, chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh thoải mái: “Đi thôi, ông xã”.
Một
ngày cứ như vậy trôi qua trong ân oán và tàn sát.
Lát
sau, nhân viên phục vụ mang bữa tối và đồ uống đến, Kỷ Hiểu Nguyệt vừa xem đánh
nhau vừa làm nhiệm vụ, bận đến nỗi không có thời gian hỏi ai đã gọi họ mang
đến. Dù sao cũng có kẻ thích làm anh hùng vô danh, cô nên tác thành cho kẻ đó!
~^o^~
Màn đêm
từ từ buông xuống, đêm Giáng sinh cuối cùng cũng đã đến.
Đúng
lúc này, Kỷ Hiểu Nguyệt nhận được điện thoại của Tề Hạo.
Lúc
nghe điện, Kỷ Hiểu Nguyệt tức đến mức muốn ném bay điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Nhưng rồi nhanh chóng quyết định lại, đây là điện thoại của cô mà …
>0<
Trên
đời này sao lại có kẻ đáng ghét vậy nhỉ!
Tên
quái gở đột nhiên muốn ra biển, còn chỉ đích danh cô đi cùng, anh ta còn uy
hiếp, nửa giờ sau nếu Kỷ Hiểu Nguyệt không xuất hiện trên du thuyền, anh ta sẽ
cho người gọi loa truy tìm.
Nhìn
màn đêm ngoài cửa sổ, ánh chiều tà cuối cùng đã bị biển lớn nuốt gọn. Kỷ Hiểu
Nguyệt thật sự rất muốn giết người.
Đáng
ghét! Làm gì có ai ra biển vào buổi tối bao giờ, đồ thần kinh!
Việc
khiến Kỷ Hiểu Nguyệt phát điên hơn cả là, trước khi Tề Hạo gác máy, anh ta còn
buông lại một câu:
“Không
phải cô sợ chứ? Hay là … cô nghĩ tôi sẽ có hứng thú với cô?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt muốn gọi Phong Diệp Vô Nhai tới giết anh ta quá!
***
Bây giờ
đang là những ngày cuối cùng của tháng Mười hai, vì thế gió biển vào ban đêm
mang lại cảm giác lạnh thấu xương.
Kỷ Hiểu
Nguyệt vốn không muốn quay về hình tượng “Cô phù thủy”, nhưng cô chỉ có mỗi
chiếc áo khoác lỗi thời đó là có thể mặc được. Vậy nên, lúc Tề Hạo thấy cô lại
mặc bộ đồ phù thủy trước đó, anh không khỏi mỉm cười. Chẳng lẽ cô ấy không biết
câu “Giấu đầu hở đuôi”? Sau khi được “Chiêm ngưỡng” dáng người yểu điệu, thướt
tha giờ lại thấy cô hóa trang thành phù thủy, thật sự khiến người ta … càng
muốn phạm tội!
Nụ cười
của Tề Hạo hiển nhiên đã lập tức chọc giận Kỷ Hiểu Nguyệt, thù mới hận cũ cùng
ập đến một lúc:
“Tổng
giám đốc Tề, anh không biết lao công cũng có quyền được nghỉ à?”
Không
có cặp kính che chắn, ánh mắt kia đặc biệt lấp lánh, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ
xinh xắn động lòng người.
“Tôi
còn biết thật ra cấp dưới ngủ trên giường của cấp trên cũng không phải việc gì
to tát”. Tề Hạo mỉm cười lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, tâm trạng cực kỳ thoải
mái.
Kỷ Hiểu
Nguyệt không nói gì, ngẩng đầu ai oán nhìn trời.
Sau khi
nuốt ác ý xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định, nếu đã đánh không lại thì đành chọn
cách lờ đi vậy. Phải phớt lờ hoàn toàn! Nhưng quyết tâm của Kỷ Hiểu Nguyệt còn
chưa kịp thực hiện thì đã bị một câu của Tề Hạo bóp nghẹt.
“Thôi
thế này đi. Để chứng minh tôi thật sự là một cấp trên tiến bộ, tôi sẽ cho cô
một cơ hội, chúng ta đấu một trận, nếu cô thắng, tôi lập tức đưa cô về”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tức giận nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Con sói này lại muốn làm gì
nữa đây?”
Tề Hạo
suy nghĩ: “Đấu gì bây giờ? Hay là … đấu cờ nhé!”
“OK!”
Trước
đây cô là quán quân cờ vây liên trường, đấu cờ vây với cô à?! Chờ xem anh sẽ
chết thế nào đi! Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nghĩ.
“Vậy
thì đi thôi!” Tề Hạo nói xong đi thẳng vào khoang thuyền.
Kỷ Hiểu
Nguyệt thấy vậy thoáng do dự. Dù sao họ cũng là trai chưa vợ, gái chưa chồng,
lại vào chung một phòng thế này, thật có chút …!!!
Tề Hạo
chân không dừng bước, ném lại một câu:
“Nếu
cảm thấy hối hận hoặc nhận thua thì vẫn còn kịp đấy!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhanh chóng gạt bỏ danh dự, xông thẳng vào.
>0<
Gian
phòng riêng được bố trí như một cung điện nhỏ, sàn nhà sáng bóng phản chiếu
hình bóng hai người, ánh đèn tươi sáng, rực rỡ như ban ngày. Chính giữa căn
phòng đặt một bàn làm việc hình bầu dục rất lớn, hai bên mỗi bên đặt một chiếc
máy tính. Phía bên trái căn phòng đặt một chiếc đàn dương cầm kiểu dáng châu
Âu, lớp sơn ngoài sáng bóng như một viên ngọc trai, bên phải là quầy bar, trên
các ngăn tủ cao đặt đầy rượu vang và các loại đồ uống. Trước quầy bar là