
.
“Anh
đưa em đi”.
…
Dưới
toàn nhà Vườn hoa Thế Kỷ, An Húc Dương nói:
“Hiểu
Nguyệt, điện thoại của anh mở máy 24/7 đợi em”.
Ngoài
hai tiếng “cảm ơn”, Kỷ Hiểu Nguyệt không tìm được từ nào khác để
diễn đạt cảm xúc của cô lúc này.
Trong
giây phút đi vào thang máy, cô vẫn thấy An Húc Dương đứng lặng bên
trong đám đông, đột nhiên, cô rất rất muốn An Húc Dương cũng có thể
tìm được hạnh phúc của chính mình. Anh là một người đàn ông tốt,
hoàn toàn xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình.
Nhìn
Kỷ Hiểu Nguyệt đứng trong thang máy đi lên từng tầng, trái tim An Húc
Dương chùng xuống. Tự đưa người con gái mình yêu vào vòng tay của
người đàn ông khác, có phải anh rất ngu ngốc không?
Tòa
nhà Thế Kỷ như một con quái vật khổng lồ, mở chiếc miệng rộng
ngoác nuốt lấy vô số người qua lại, lần đầu tiên An Húc Dương cảm
thấy mình nhỏ bé như một hạt bụi.
Uể
oải ngồi vào trong xe, An Húc Dương ngẩng đầu nhìn vườn treo trên không
phía xa xa, Kỷ Hiểu Nguyệt và Phong Diệp Vô Phong… đã gặp nhau chưa?
Dịch
vụ của vườn treo trên không quả là cao cấp, dù hôm nay là ngày miễn
phí nên rất đông khách nhưng nhân viên phục vụ không hề chậm trễ chút
nào.
Kỷ
Hiểu Nguyệt vừa nhảy lò cò ra khỏi thang máy lập tức có một nhân
viên chạy đến đỡ cô, đưa cô từ thang máy lên thẳng khu vườn treo, anh ta
giúp cô tìm chỗ thích hợp rồi mới lịch sự rời đi. Tầng thượng của
tòa nhà được trang trí vô cùng xinh đẹp, xung quanh có rất nhiều
người đang đi lại.
Ngày
đầu tiên mở cửa, đông khách cũng là chuyện bình thường, nhưng rốt
cuộc ai mới là Đại Thần?
Kỷ
Hiểu Nguyệt không thể nhảy lò cò để tìm người nên cô ngồi tại chỗ
gửi tin nhắn cho Đại Thần.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, em đến rồi, anh ở
đâu vậy?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Bà xã, cuối cùng em cũng
đến rồi!”
Đúng
lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông báo cháy, đám đông vội vã bỏ
chạy.
Không
phải chứ! Kỷ Hiểu Nguyệt lo lắng.
Họ
chỉ hẹn gặp nhau thôi mà, không đến mức xảy ra nhiều biến động bất
ngờ vậy chứ! Lúc thì bị bắt cóc, lúc thì chứng kiến cảnh cha con
đối đầu, giờ lại còn có chuông báo cháy, không lẽ cô phải chơi thêm
trò “sinh ly tử biệt” nữa sao?
Đám
người vội vàng chạy xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng dựa người vào
lan can, khó khăn lắm mới đến được đây, khó khăn lắm mới có cơ hội
gặp Đại Thần, cô không thể bỏ đi được!
Kỷ
Hiểu Nguyệt không ngờ những chuyện chỉ có trên phim ảnh lại xảy đến
với mình.
Người
trên tầng thượng đã rút đi gần hết, những khoảng không tuyệt đẹp của
nơi này cũng dần hiện ra, Kỷ Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh,
trong lòng tự hỏi: “Đại Thần có còn ở đây không?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, có chuông báo cháy đấy,
anh còn ở đây không?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Anh vẫn ở đây. Chưa tìm thấy
em, anh sẽ không bỏ đi đâu hết!”
Trong
lòng Tế Nguyệt Thanh cảm thấy ấm áp: “Anh đang ở
đâu?”
Kỷ
Hiểu Nguyệt nhìn khắp nơi rồi nhanh chóng gửi vị trí của mình cho
anh.
Phong
Diệp Vô Nhai nhanh chóng trả lời: “Em rẽ trái,
nhìn ra ngoài, em có thấy hòn đảo nhỏ phía xa xa đó không?”
Giờ
này mà còn đi ngắm đảo sao? Lẽ nào có liên quan đến vị trí của Đại
Thần?
Kỷ Hiễu
Nguyệt nghe lời nhìn ra phía xa, thấy rồi, đó là một hòn đảo nhỏ…
nhìn khá quen.
Dựa
vào phương hướng… nơi đấy chắc là… phiên bản hiện thực hóa của Chân
Linh Thần Giới! Đó là hòn đảo mà Tề Hạo đã dẫn cô đến!
Điện
thoại Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên vang lên, là Đại Thần gọi đến qua tài
khoản game, trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt đập thình thịch. Đây là lần đầu
tiên cô nói chuyện với Đại Thần, không biết giọng nói của anh ấy thế
nào?
“A lô…”
Kỷ Hiểu Nguyệt hồi hộp.
Đầu
bên kia điện thoại hơi ồn ào, nhưng tiếng ồn nhanh chóng biến mất, Kỷ
Hiểu Nguyệt nghe thấy rất rõ tiếng thở của Đại Thần, còn có tiếng
bước chân phía sau.
Kỷ
Hiểu Nguyệt nắm chặt tay, nín thở.
“Đại
Thần…”
Đột
nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy không chắc chắn, Đại Thần ở ngay sau
lưng nhưng không hiểu sao cô không dám quay đầu nhìn lại.
“Bà
xã”. Trong di động và sau lưng cùng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Giọng
nói này như tiếng sấm vang lên giữa trời quang, khiến Kỷ Hiểu Nguyệt
choáng váng đầu óc.
Giọng…
giọng… giọng nói này rõ ràng là…
“Bà
xã, cuối cùng em cũng đến rồi”.
Gần
như cùng lúc, một cánh tay rắc chắc khóa chặt Kỷ Hiểu Nguyệt bên lan
can, hơi thở quen thuộc khiến cô run rẩy đánh rơi điện thoại trong tay.
Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú với nụ
cười đầy mê hoặc trước mặt khiến cô hét lên chói tai.
“Á á
á………!”
Không
thể nào! Sao lại như vậy! Đầu óc Kỷ Hiểu Nguyệt trống rỗng, theo
bản năng cô chỉ muốn chạy trốn.
Đáng
tiếc, cũng giống như trước đây, cô có nhảy sang trái nhảy sang phải
cũng không thoát được.
“Buông
tôi ra! Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Tiếc
là Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ có một chân lành, không đấu lại được vời
người ta, sức lực chênh lệch quá lớn nên có lò cò cả nửa ngày cô
vẫn ở trong lòng Tề Hạo.
“Bà
xã, em nhẫn tâm thật đấy, nhìn thấy chồng không chào hỏi