
Kỷ Hiểu Nguyệt đứng lên
say mê ngắm nhìn đồng cỏ phía dưới.
Mỗi nơi
Tề Hạo giới thiệu dường như đều có dấu chân của Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong
Diệp Vô Nhai. Kỷ Hiểu Nguyệt chợt nghĩ, không biết Đại Thần khi nhìn thấy nơi
đây sẽ có cảm nghĩ thế nào?
Như là
mơ vậy…
Tế Hạo
nhân lúc cô hồ ly nhỏ đang ngẩn ngơ liền tiến lại gần, một tay chống lên thành
cabin, tay kia chỉ về phía xa:
“Nhìn
xem, bên kia là cửa vào”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt nheo mắt nhìn về phía mặt trời sáng chói.
Thân
hình cao lớn của Tề Hạo vòng quanh người Kỷ Hiểu Nguyệt, từ xa nhìn lại như thể
anh đang ôm Kỷ Hiểu Nguyệt vào lòng. Cô hồ ly bé nhỏ kiễng chân nhìn về phía
xa, không để ý đằng sau mình còn có một con sói.
Nắng
chiều rực rỡ chiếu rọi phía sau lưng họ, Tế Hạo chỉ ngọn núi cách đó không xa
tiếp tục giới thiệu:
“Có hai
cách để lên đảo này, một là ngồi du thuyền dành riêng cho khách hàng của Chân
Linh Thần Giới, họ có thể ngắm cảnh núi non sông nước như chúng ta vừa thấy.
Cách khác là ngồi cáp treo từ ngọn núi bên kia qua đây, khi đó khách hàng có
thể thấy toàn bộ phía Đông Nam hòn đảo”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhìn theo hướng tay Tề Hạo:
“Anh
không định mua đứt luôn cả ngọn núi chứ!” Có tiền cũng đừng tiêu hoang!
“Không,
chỉ cần xây trên đỉnh núi một vườn treo là được rồi, tạo không gian nghỉ ngơi
miễn phí cho mọi người”.
…
Tề đại
nhân đúng là có tầm nhìn xa!
Đầu
tiên một lần, vừa có điều kiện thuận lợi cho khách tham quan vừa tạo được danh
tiếng, lại có thể thu được nguồn lợi lớn. Thử tưởng tượng những người thích
ngắm cảnh sẽ vô cùng muốn được đến vườn hoa trên đỉnh núi, rồi phóng tầm mắt
nhìn ngắm quang cảnh ở phía xa…
Kỷ Hiểu
Nguyệt trong lòng không ngừng khâm phục Tề Hạo!
Sao
bỗng nhiên cô lại có cảm giác phong thái của Tề biến thái… có nét giống Đại
Thần vậy nhỉ? Là ảo giác?
Kỷ Hiểu
Nguyệt liếc nhìn Tề Hạo, đúng lúc này anh cũng cúi đầu nhìn cô, thoáng nghi ngờ
vừa lóe lên trong tâm trí đột nhiên bay biến. Đôi mắt quyến rũ của Tề Hạo như
có ma lực.
Kỷ Hiểu
Nguyệt thất thần trong giây lát rồi vội vàng quay đầu nhìn sang hướng khác.
“Vậy…
vé vào cửa chắc sẽ rất đắt!”
Nóng
quá…
Tề Hạo
mím môi cười khẽ, cúi xuống nhìn cô hồ ly đang cố tình trốn tránh:
“Không,
khi điểm kinh nghiệm của người chơi đạt trên một trăm nghìn sẽ được một vé vào
cửa miễn phí. Sau đó mỗi lần tăng thêm một trăm nghìn điểm sẽ nhận được một vài
phần thưởng”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt thích thú thốt lên:
“Thật
vậy sao? Hay quá!” Cô và Đại Thần đều có cơ hội nhận được vé vào cửa miễn phí
rồi!
“Kịch!”
Đôi tay Kỷ Hiểu Nguyệt đang vung lên vì thích thú còn chưa kịp hạ xuống, cáp
treo bỗng đột ngột dừng lại giữa không trung.
Không
phải lỗi của tôi, Kỷ Hiểu Nguyệt vô tội nhìn cáp treo. Tề Hạo bình tĩnh nhấc
điện thoại.
“Yên
tâm đi, mạch điện bên kia có chút vấn đề, chắc họ sẽ sửa xong nhanh thôi”. Sau
khi gác máy, Tề Hạo nhẹ nhàng an ủi Kỷ Hiểu Nguyệt.
Ở một
nơi khác, nhân viên phòng điều hành bối rối nhìn chiếc cabin trơ trọi lơ lửng
giữa không trung:
“Đầu
năm mới chuyện kỳ quái nào cũng có thể xảy ra, giờ lại còn có người muốn treo
mình giữa không trung phơi nắng. Đúng là thú vị!”.
“Cậu
không hiểu rồi, thế gọi là “lãng mạn” đấy!”
Cô bạn
hồ ly của chúng ta không ngờ tất cả đều nằm trong âm mưu của đại ca sói xám nên
nhanh chóng chìm vào u mê. Nếu bị nhốt trên cabin lâu thì phải làm chuyện gì đó
chứ.
Tề Hạo
đã có mưu tính từ trước:
“Chân
Linh Thần Giới vừa chính thức mở dịch vụ truy cập qua di động cho khách hàng, cô
đã dùng thử chưa?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt lắc đầu, điện thoại “cục gạch” của cô làm sao mà lên mạng được chứ. Tề
Hạo liền nhanh nhẹn rút điện thoại của mình ra:
“Thử đi
rồi cho tôi vài ý kiến”.
Nói đến
game Kỷ Hiểu Nguyệt thay đổi thái độ ngay, không ngờ ở đây cũng có thể lên
mạng! Vui vẻ nhận lấy di động, cô chuẩn bị đăng nhập. Nhưng chờ chút! Kỷ Hiểu
Nguyệt bất ngờ cảnh giác, không phải bên cạnh mình còn có một con sói sao? Vì
thế cô chuyển sang chế độ đăng ký mới.
Đăng ký
một tài khoản mới, cô lại chân ướt chân ráo vào trò chơi. Từ bảng xếp hạng có
thể thấy tên Phong Diệp Vô Nhai trên bảng tên Thần. Đáng tiếc giờ anh không
online.
Đây là
lần đầu tiên Kỷ Hiểu Nguyệt dùng di động truy cập game. Cảm giác dùng tài khoản
mới gặp bạn bè cũ thật khác lạ. Dù không thích bằng chơi trên máy tính nhưng
vẫn có thể làm một số nhiệm vụ đơn giản, vì thế, trong lúc vô thức, đầu hai
người chụm lại gần nhau. Mùi hương thoang thoảng trên người Kỷ Hiểu Nguyệt
phảng phất quanh chóp mũi Tề Hạo.
Kỷ Hiểu
Nguyệt nghĩ, bây giờ Đại Thần đang làm gì nhỉ?
Tề Hạo
nghĩ, bà xã à, em có biết anh đang đợi em không?
Hoàng
hôn dần buông xuống, nhuộm ánh lam hồng dịu dàng lên mặt biển. Khung cảnh thật
là thơ mộng. Lúc xuống khỏi cáp treo trời đã chuyển sang chạng vạng, bụng hai
người không ngừng kêu réo ầm ỹ. Cả hai quyết nhanh chóng định cùng nhau đi ăn…
>_<
Từ đầu
đến cuối Tề Hạo rất nghiêm túc không có bất kì hành vi nào trái với khuôn phép,
thái độ cũng vô cùng lịch sự nhã nhặn. Vì thế… không khí