
hể, cảm
giác thật gần gũi, thật thân thiết.
Tô Dịch Thừa đưa tay đặt lên tay cô, sau đó để cô xoay người, mình ôm cô từ
phía sau, nhe nhàng đung đưa, không cần nói thêm gì.
Vì không yên lòng để An Nhiên ở nhà một mình sẽ suy nghĩ lung tung cái gì,
ngày hôm sau Tô Dịch Thừa không đến văn phòng, mà bảo thư ký Trịnh mang công văn
khẩn đến tận cửa, ngoài ra còn bảo anh ta đưa toàn bộ công việc ngày hôm nay của
anh đến nhà, thư ký Trịnh nhìn ra nét mặt mệt mỏi và hốc hác của anh, không khỏi
quan tâm hỏi: "phó thị, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Dịch Thừa cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, lắc đầu, chỉ nói: "không có
gì." Xem lướt qua, rồi ngẩng đầu, nhìn hỏi anh ta: "cậu theo hạng mục giải phóng
mặt bằng khu thành bắc kia thế nào rồi?"
"Còn có chút giằng co, nhưng mà thôn dân bảo đảm khoản tiền di dời là hợp lý
đúng hạn, thì nhất định bọn họ sẽ hợp tác với công việc của chúng ta." Thư ký
Trịnh nói.
Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng không nói lời nào.
Trước khi đi thư ký Trịnh lại nghĩ tới cái gì, nhìn hành lang không một bóng
người kia một chút, nhẹ nhàng tiến tới trước mặt Tô Dịch Thừa nói: "tôi nghe nói
Nghiêm trưởng ban tìm Đồng Văn Hải nói chuyện rồi."
Tô Dịch Thừa nhìn anh ta một cái, chỉ nhíu mày, gật đầu, không nói thêm cái
gì.
Thấy anh không nói gì, thư ký Trịnh cũng không nói gì nữa, cầm công văn đã
xong rời đi.
Vào buổi tối Tô Dịch Thừa lái xe đưa An Nhiên về thăm nhà, trên xe, An Nhiên
còn hơi bất an, hai tay trên đùi xoắn chặt vào nhau.
Tô Dịch Thừa cười nhạt nhìn cô một cái, vào lúc có đèn đỏ đưa tay ra cầm tay
cô, cười nhàn nhạt với cô, không nói nhiều lời.
Có lẽ là tay anh quá ấm áp, được anh nắm như thế, An Nhiên từ từ quên đi căng
thẳng, quên đi sợ hãi.
Thang máy đinh tới một tiếng, Tô Dịch Thừa nắm tay An Nhiên từ trong thang
máy đi ra ngoài, đợi lúc hai người đi tới cửa của Cố gia, nhìn trên cửa kia viết
chữ phúc, giơ tay lên vừa định nhấn chuông cửa, thì An Nhiên đột nhiên mạnh mẽ
kéo tay của Tô Dịch Thừa.
Quay đầu nhìn cô, chỉ thấy thần sắc của cô có chút khẩn trương, lại có chút
bối rối. Cười khẽ đưa tay sờ sờ đầu của cô, cười nói, "Chỉ là về nhà của mình mà
thôi."
An Nhiên cười khan kéo kéo môi, ngập ngừng nói: "Em, em chỉ là, chỉ là không
biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào." Cô cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì
đi đối mặt với bọn họ, không biết sau khi vào cửa câu nói đầu tiên nên nói cái
gì, thật giống như trải qua chuyện ngày hôm qua, hết thảy đều trở nên có chút
không giống như lúc trước, rõ ràng vẫn là những người như vậy, nhưng hoàn toàn
không biết nên dùng thái độ gì đi đối mặt, đi nói chuyện.
Tô Dịch Thừa có chút buồn cười đưa tay nhéo cái mũi của cô, nói: "Đứa ngốc,
nơi này là nhà của em, bên trong chính là cha mẹ của em, là người thương yêu em
hơn hai mươi năm là chỗ em đã sinh sống hơn hai mươi năm, chẳng lẽ cũng bởi vì
chuyện ngày hôm qua là có thể thay đổi hai mươi mấy năm tình cảm sao?"
An Nhiên bị anh nói có chút sửng sốt, trong lúc nhất thời không nói ra lời,
chỉ có thể lẳng lặng lắc đầu.
Thấy cô lắc đầu, Tô Dịch Thừa lại nói: "Em cũng cho là không thể thay đổi
đúng không, vậy em còn lo lắng vấn đề thái độ gì nữa, giống như trước kia thôi,
nên làm như thế nào thì làm như thế đó, bởi vì hết thảy cũng không có thay đổi,
nhà bên trong cũng là nhà trước kia, thiết kế bài biện cũng không có thay đổi,
người ở bên trong vẫn là người trước kia, sau khi em đi vào vẫn gọi bọn họ là ba
mẹ, một chút cũng không thay đổi, không phải sao!"
Nghe vậy, An Nhiên có chút hiểu ra, nhìn anh cười cười, dùng sức gật đầu,
"Ừ."
Tô Dịch Thừa cười cười, lúc này mới gật đầu, tay ấn lên chuông cửa ở bên
cạnh, cách cửa, bọn họ có thể nghe thấy thanh âm chuông cửa vang lên bên trong,
"Ting tong. . . . . ." Có chút hồi âm du dương.
Tô Dịch Thừa thu tay lại, một lần nữa cầm tay An Nhiên, giờ phút này An Nhiên
đã không có cứng ngắc khẩn trương như vừa rồi, cô khẽ vui vẻ quay đầu cười
cười.
Cửa rất nhanh được mở, là Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn hai người cùng nhau
mở cửa, lúc cánh cửa này mở ra, đã nhìn thấy hai người cười nhạt đứng ở cạnh
cửa, nhìn hai người ngoài cửa, cười nói: "Đã về rồi." Ánh mắt thẳng tắp nhìn An
Nhiên bên cạnh Tô Dịch Thừa, không hề chớp mắt.
Chỉ thấy An Nhiên giống như bình thường, cười cất giọng kêu lên: "Ba,
mẹ."
Một bên Tô Dịch Thừa cũng cười giống như An Nhiên, kêu: "Ba, mẹ, chúng con đã
trở lại."
Lâm Tiểu Phân có chút cảm động, có chút cảm tính lấy tay che miệng, cố nén
nước mắt sắp chảy ra, không được lưu loát mà gật đầu, giọng cũng có chút nghẹn
lại đáp: "Ừ."
Cố Hằng Văn nhìn bọn họ nặng nề gật đầu, cũng không có mở miệng nói gì.
An Nhiên khiến cho mình giống như lúc trước, đi tới trực tiếp kéo tay Lâm
Tiểu Phân liền đi vào trong phòng, vừa đi vừa làm nũng với Lâm Tiểu Phân nói:
"Con thật lâu không có ăn đồ ăn của mẹ làm rồi, buổi tối ăn cái gì, con nhất
định phải ăn no mới được!"
Lâm Tiểu Phân cười, nhanh chóng nói: "Có tôm ướp rượu, còn có thịt kho tàu,
cá hấp hoa quế, rau muống xào tỏi, toàn