XtGem Forum catalog
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212095

Bình chọn: 7.5.00/10/1209 lượt.

ẻ nhỏ, sạch sẽ, không có tạp chất.

Chờ sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, thấy rõ cô trước mặt, Tô Dịch Thừa quay

về phía cô mỉm cười: "Sớm." Thanh âm còn mang theo giọng mờ ám vừa mới tỉnh

lại.

"Đánh thức anh?" An Nhiên có chút xin lỗi nhìn anh.

Tô Dịch Thừa lắc đầu, nhẹ tay vuốt ve khuôn mặt của cô, nhìn môi mọng của cô

tiên diễm như vậy, dùng thanh âm có chút khàn khàn lúc trước cũng không có hoàn

toàn khôi phục như bình thường nói: "Anh nghĩ muốn hôn em."

Nghe vậy, An Nhiên bản năng lấy tay che miệng mình, buồn cười nói: "Em còn

không có đánh răng!" Ngủ một đêm, miệng cảm thấy khó chịu, ngay cả chính mình

đều cảm thấy có chút vị lạ.

Tô Dịch Thừa cười, tay kéo tay của cô xuống, nhìn chằm chằm môi mọng, còn

thật sự nhìn cô, một hồi lâu nhi mới mở miệng hỏi: "Anh cũng không có để ý."

An Nhiên lẳng lặng nhìn anh một hồi lâu, buồn cười lắc đầu, cong cong chân

mày, nói: "Không ngại."

Bởi vì nhận định là anh, biết anh là người sẽ đi cùng cô cả đời, biết anh là

người sẽ bao dung tiếp nhận cô, cô là của anh, anh cũng là của cô, như vậy có ai

lại ghét bỏ chính mình, ghét bỏ chính mình không đủ sạch sẽ sao?

Tô Dịch Thừa nâng người lên, môi đặt lên trên môi cô, đầu tiên là nhẹ nhàng

yên tĩnh dán lên, sau đó mới đưa tay giữ khuôn mặt của cô, lưỡi thăm dò vào

trong miệng của cô, cùng cô cùng nhau trao đổi một nụ hôn sâu.

Cũng không biết hôn bao lâu, làm Tô Dịch Thừa lần nữa buông tay ra, hai người

đều thở hổn hển lợi hại, Tô Dịch Thừa lại gắt gao đem cô ôm lấy, hai người thân

thể tiếp xúc chặt chẽ.

An Nhiên bị ôm có chút khó chịu, tay đẩy anh ra, lại đột nhiên dừng lại, cả

người giống như bị hỏa thiêu, vì ở trước bụng cô có chút ngưa ngứa cọ xát, cô

biết rõ ràng là cái gì chỉ là….

Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, lực đạo có chút khống chế không được, hô hấp cũng bắt

đầu trở nên có chút dồn dập, thô lợi hại.

An Nhiên thử muốn rời khỏi từ trong ngực của anh, tình hình hiện tại của cô

như vậy, hiển nhiên là không có khả năng giúp anh 'dập tắt lửa' như vậy.

"Đừng nhúc nhích!" Thanh âm mờ ám lợi hại theo bên tai truyền đến, trong

thanh âm lộ ra áp lực dục vọng, lực đạo ôm lấy cô cũng căng hơn một chút.

"Anh! ..." An Nhiên trừng lớn mắt, rõ ràng cảm giác được trên thân thể của

anh nổi lên biến hóa, cả người giống như có lửa đốt nóng rực lên!

Tô Dịch Thừa tự nhiên biết biến hóa chính mình, như bây giờ ôm lấy cô nằm ở

trong ngực của chính mình, anh không muốn nổi lên biến hóa mới là lạ, có chút áp

lực nói: "Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm em một chút, em động nữa, chỉ biết sẽ

càng kích thích 'Nó' ."

An Nhiên thật sự cũng không dám động, cô biết anh nói là sự thật, chỉ lăng

lặng để anh gắt gao ôm ở trong ngực, thậm chí ngay cả hô hấp cũng lớn tiếng lên,

rất sợ kích thích đến 'Nó' đem tình huống biến thành càng khó.

Cố nén khát vọng trong nội tâm của chính mình, nhẫn nại khiến cho cái trán

nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, Tô Dịch Thừa ôm lấy An Nhiên một hồi lâu, thế này

mới buông cô ra.

An Nhiên nhìn anh, tay lau đi mồ hôi trên trán của anh, kỳ thật cô cũng là

đau lòng cho anh, nhưng mà không có biện pháp, hiện tại chỉ có thể ủy khuất anh.

Ai làm cho cục cưng của họ hiện tại yếu ớt như bây giờ chứ.

Tô Dịch Thừa mặt hơi có chút đỏ ửng, cũng không biết là vừa bị nghẹn hay là

hơi có chút ngượng ngùng nữa, nhìn An Nhiên, vẻ mặt hơi có chút cổ quái nói:

"Thật là, nam nhân thời điểm buổi sáng luôn dễ dàng xúc động."

An Nhiên nhìn anh một hồi, xác định đỏ ửng trên mặt anh không phải nghẹn, mà

là ngượng ngùng, nhịn không được cười nhẹ một tiếng, cười mắng: "Đứa ngốc."

Tô Dịch Thừa cũng cười, không có đối với người khác khách khí cùng xa cách,

trong nụ cười mang theo trong độ ấm, có thể làm cho lòng người ấm áp.

Từ trên xuống dưới nhìn đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường, đã hơn bảy giờ

rồi, thím Trương tám giờ sẽ lại đây. Tô Dịch Thừa có chút lưu luyến xoay người

đứng lên, đi tới toilet rửa mặt, rồi đi ra, chải lại tóc cho tốt do ngủ mà bị

rối loạn. Nhìn An Nhiên trên giường, cười hỏi: "Muốn ăn cái gì, anh đi xuống mua

cho em." Hôm nay An Nhiên có thể xuất viện về nhà, cho nên hôm qua anh liền nói

cho Dịch Kiều đừng đưa cơm tới đây nữa.

Sau đó chuyển mắt to, còn thật sự suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Ừ, muốn ăn

xíu mại cùng sữa đậu nành." Đột nhiên lại muốn nghĩ đến cái gì, bổ sung nói:

"Nhưng mà không cần mua rất nhiều, em ăn không hết." Anh mỗi lần đều sợ cô bị

đói không đủ ăn, mỗi lần luôn mua rất nhiều, làm cho cô ăn no đến hết nổi, đến

giữa trưa cũng sẽ không có cảm giác đói nữa, sau đó các mẹ đưa canh lại đây,

luôn nói cô thừa dịp còn nóng uống đi, bởi vì quý trọng tâm ý của hai bà mẹ,

không đành lòng làm ngược ý của các bà, sau đó cho dù không cảm thấy đói, bụng

vẫn còn no, cô cũng không sĩ diện cố gắng uống hết bát canh lớn. Tiếp tục như

vậy nữa, cô tin tưởng, nếu cứ tiếp tục như vậy dạ dày của cô sẽ chống đỡ hết

nổi, giống như, giống như Lâm Lệ lúc trước giống nhau.

Tô Dịch Thừa cười sờ sờ đầu của cô, không nói đồng ý cũng không nói không

đồng ý, xoay người trực tiếp