
ày Cố Hằng Văn bên cạnh cũng phản ứng lại, lo lắng khẽ gọi bà: "tiểu
Phân...", đưa tay muốn kéo bà đến bên cạnh mình, lại bị nhẹ tay ngăn lại.
Quay đầu nhìn Mạc Phi đang cầm bình giữ nhiệt đứng bên cạnh, chỉ vào anh ta,
ánh mắt sắc bén nói: "còn cậu nữa, cậu còn quấy rầy con gái tôi làm gì, hồi đó
không phải là ra đi rất phóng khoáng sao, sao bây giờ còn muốn quay lại, sao còn
để An Nhiên bị người ta trách mắng rằng làm hỏng hôn nhân của cậu, cậu dựa vào
cái gì mà đối với nó như thế!" Nói xong, cảm xúc Lâm Tiểu Phân sụp đổ, gào thét
với bọn họ: "mẹ con chúng tôi nợ gì các người, sao các người lại làm hại chúng
tôi như thế!" Nói xong, nước mắt không kiểm soát được rơi xuống: "các người có
lựa chọn tốt hơn, có thể mượn hôn nhân để giành được mọi thứ, vậy thì cút đi là
được, đàn ông như thế chúng tôi không hiếm lạ gì, nhưng mà xin các người cút đi,
cút xa một chút, đừng có đứng trước mắt mẹ con chúng tôi, làm bẩn mắt chúng
tôi!"
Đồng Văn Hải mím chặt môi, ánh mắt lẩn tránh bà, căn bản không dám nhìn bà.
Dấu tát trên mặt sưng đỏ rõ rệt, nhìn rất dọa người.
Mạc Phi cũng không nói được câu nào, tay nắm bình giữ nhiệt thật đến nổi cả
gân xanh lên.
Lâm Tiểu Phân suy sụp khóc lên, thân thể đột nhiên vô lực, may mắn Cố Hằng
Văn phía sau nhanh tay, liền ôm bà vào trong ngực. Sau đó ngẩng đầu nhìn Đồng
Văn Hải và Mạc Phi, chỉ nhẹ nhàng nói: "đi thôi."
Tô Dịch Thừa lạnh lùng mời Đồng Văn Hải và Mạc Phi tránh ra, sau đó đưa Cố
Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân rời đi.
Đưa Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn đi xuống, Lâm Tiểu Phân khóc ngã vào trong
ngực Cố Hằng Văn, Tô Dịch Thừa nhìn bà, hơi có chút lo lắng.
Cố Hằng Văn vẫn vỗ lưng Lâm Tiểu Phân, nhẹ giọng ở bên tai bà nói: "Tốt lắm,
tốt lắm, không có việc gì, không có việc gì ."
Đưa bọn họ xuống đại sảnh dưới lầu bệnh viện, Cố Hằng Văn ôm lấy Lâm Tiểu
Phân xoay người nói: "Được rồi, A Thừa, con đừng tiễn nữa, đi lên cùng An Nhiên
đi."
Tô Dịch Thừa nhìn Lâm Tiểu Phân trong ngực ông, mày nhẹ nhàng nhíu lại, vẻ
mặt hơi có chút lo lắng, "Mẹ..."
"Không có việc gì, con không cần lo lắng, đi lên đi." Ôm lấy Lâm Tiểu Phân
nói.
Tô Dịch Thừa cũng không tiếp tục kiên trì nữa, gật gật đầu, nhìn ông ôm lấy
Lâm Tiểu Phân đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Tô Dịch Thừa lúc này mới quay người
một lần nữa đi vào thang máy trực tiếp lên lầu.
Lúc quay trở lại phòng bệnh An Nhiên đang nói chuyện điện thoại, là Lâm Lệ
gọi điện tới, khi nói chuyện trên mặt mang theo nụ cười, tâm tình nhìn qua rất
tốt, đã không còn vẻ tối tăm sau khi nhận điện thoại vào lúc sáng.
Thấy anh trở về, cười với anh, sau đó nói với Lâm Lệ ở bên kia đầu dây: "Tốt
lắm, mi nếu như bận việc thì cũng không cần tới đây nữa, huống hồ ta cũng đã
không có gì việc, không cần lo lắng... Được rồi, đã biết, mi làm việc trước đi,
không nhanh sẽ quá muộn, tự mình chú ý thân thể."
Dường như ở trong điện thoại Lâm Lệ vẫn còn nói gì đó, chọc An Nhiên cười lớn
tiếng, tay vỗ về bụng của mình, cúi đầu nhìn nhìn, lại ngẩng đầu nhìn Tô Dịch
Thừa đang đứng ở trước giường mình, cười nói: "Đã biết, con nuôi của mi khỏe
lắm, sẽ không bạc đãi hắn."
'Con nuôi!' mỗ người nào đó dường như nghe được trọng điểm, chợt nhướng mày,
mặt thản nhiên nhăn nhẹ, tựa hồ có chút không đồng ý.
An Nhiên cầm di động còn nói với Lâm Lệ một lát, thế này mới cúp điện
thoại.
Chờ cô cúp điện thoại, Tô Dịch Thừa lúc này mới đi về phía cô, nhìn cô chăm
chú.
An Nhiên nhìn anh, có chút làm nũng tay về phía anh. Tô Dịch Thừa tiến lên,
kéo lấy tay của cô, đặt ở bên miệng cắn xuống.
"A!" An Nhiên nhẹ giọng hô lên, rồi lẩm bẩm miệng nhìn anh, có chút ủy khuất
nói: "Anh ăn hiếp em!" Kỳ thật cũng không đau, chỉ là có đôi khi hai vợ chồng
tựa hồ cũng phải có chút tình thú như vậy.
Tô Dịch Thừa lại khẽ cắn xuống ngón tay của cô, nhìn cô nghiêm túc nói: "Làm
con nuôi cái gì? Hả?" Nói xong, lại khẽ cắn cô một chút, khống chế lực đạo rất
tốt, vĩnh viễn cũng sẽ không làm cô bị đau, hay bị thương.
An Nhiên buồn cười, cười ra một tiếng, nhìn anh, giả bộ không biết nói: "Làm
gì có con nuôi gì chứ? Em nghe như thế nào cũng không hiểu."
"Còn giả ngu." Tô Dịch Thừa nhéo cái mũi của cô, sau đó tay của anh kéo cô
vào trong ngực, ở bên tai cô nói: "Là con gái, nhất định là con gái! Em đã nói
sẽ sinh con gái cho anh."
An Nhiên thật là vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự nhanh chóng bị sự cố
chấp của anh đả bại, đành phải thuận theo nói: "Được, được, được, là con gái, là
con gái, được chưa."
Tô Dịch Thừa thế này mới vừa lòng, gật đầu đáp một tiếng nói: "Ừ, được."
Hai người cứ như vậy ôm nhau một lát mới buông tay ra. Rời khỏi ngực anh, An
Nhiên cười nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: "Ba mẹ đều đã trở về sao?" Trên mặt là nụ
cười rất đẹp, hoàn toàn đã không có bộ dáng tối tăm rầu rĩ không vui lúc buổi
sáng. Nhìn nụ cười của An Nhiên có thể nhận ra tâm tình của cô tốt lắm, tươi
cười như vậy cũng là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Anh thích cô cười như vậy, rất không thích bộ dáng cô buổi sáng cau có mặt
mày, hơn nữa ngay cả ngủ đều cau mày.
Cười