
.
“Nga, như vậy a.” Tần
Vân gật đầu, lại nói: “Vậy ngày mai, ngày mai hai con đến đây, con gọi con bé
Dịch Kiều kia về, mọi người họp mặt.” Nói xong, như nghĩ đến cái gì, liền dặn dò
Tô Dịch Thừa: “Con sắp xếp thời gian, hẹn bên thông gia đi ăn một bữa cơm, đến
lúc đó hai nhà chúng ta sẽ cùng bàn bạc chuyện hôn lễ của các con.”
“Vâng,
con biết rồi.” Tô Dịch Thừa gật đầu đồng ý.
Hai người tiễn Tần Vân ra ngoài,
đợi bà vào trong thang máy hai người mới xoay người trở về nhà.
An Nhiên nhìn
anh, trên mặt còn hơi đỏ ửng, rút tay từ trong tay anh ra, làm không khí có phần
lúng túng.
Vẻ mặt Tô Dịch Thừa thong dong, tự nhiên, cười khẽ nhìn cô, nói:
“Ăn điểm tâm đi, mẹ vừa mang đến, ăn xong anh đưa em về thay quần áo.”
An
Nhiên gật đầu, không có ý kiến, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, liền nhìn anh,
cân nhắc mở miệng: “cái kia…”
“Ừ?” Tô Dịch Thừa ngoảnh đầu, dò xét nhìn
cô.
“Cái kia, hôn lễ…hôn lễ có thể không tổ chức không?” An Nhiên nhìn anh
nói.
Thật ra từ nhỏ cô cũng có giấc mơ công chúa, tưởng tượng ngày nào đó
bạch mã vương tử thuộc về cô sẽ cầm bó hoa tươi tới cưới cô, sáu năm trước bạch
mã hoàng tử là Mạc Phi, khi yêu anh ta, cô đã từng mong đợi ngày anh cầm bó hoa
tươi đến cưới cô, nhưng cuối cùng không đợi được lúc đó, sau ba năm yêu thương
bọn họ đi mỗi người một ngả. Hôn nhân của cô và Tô Dịch Thừa thật ra chỉ có thể
coi là một thỏa hiệp, thực tế, cô đến tuổi không thể không cưới, anh cũng đến
tuổi cưới vợ sinh con, nói thật ra cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là cuộc hợp
tác đôi bên cùng có lợi, cô cũng được, anh cũng thế. Hôn lễ phải thiêng liêng,
hôn lễ mà không có tình yêu, cô sợ đến lúc đó cô không nói được ba chữ trái
lương tâm kia.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, chăm chú hỏi: “Tại sao không muốn tổ
chức hôn lễ?”
“Tôi, tôi sợ phiền phức.” An Nhiên quay đầu, tránh ánh mắt của
anh.
Im lặng hồi lâu, Tô Dịch Thừa cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu, nói:
“Được.” Ăn sáng xong, Tô Dịch Thừa trực tiếp lái xe đưa An Nhiên về nhà, hai người cùng
nhau về, và Cố Hằng Văn ra mở cửa, nhìn thấy hai người, khóe mắt tràn đầy ý
cười, vội vàng nghiêng người để bọn họ đi vào, Lâm Tiểu Phân đang chuẩn bị bữa
sáng, nấu cháo và hấp bánh bao trong phòng bếp, thấy họ về, vội vàng ló đầu ra
bảo họ chờ một lát, mấy phút nữa bánh bao mới chín.
An Nhiên nói đã ăn ở chỗ
Tô Dịch Thừa rồi, để mẹ không cần gấp rút, sau đó xoay người vào phòng mình, đi
thay quần áo, buổi sáng hôm nay dự tính phải tổ chức hội nghị về sự cố trên công
trường ngày hôm qua, cô cũng muốn nhanh chóng biết nguyên nhân.
Đến khi An
Nhiên trở ra, đã thấy Tô Dịch Thừa và cha mẹ Cố gia đang ngồi quanh bàn ăn vừa
cười vừa ăn cháo, cắn bánh bao, thấy cô đi ra ngoài, anh ngoảnh người cười nói
với cô: “An Nhiên, đến đây ăn thêm chút nữa, mẹ làm bánh bao ngon hơn nhiều so
với bánh bao vừa mua.”
“Đúng vậy a, An Nhiên, đến đây cùng ăn một chút.” Lâm
Tiểu Phân cũng nói.
An Nhiên nhìn đồng hồ, lắc đầu, nói: “Không được, mọi
người ăn đi, con phải đi công ty luôn.” Nói xong liền cầm túi trên ghế sô pha
chuẩn bị ra ngoài.
Thấy thế, Tô Dịch Thừa cũng để bát đũa trong tay xuống,
đứng dậy cười nói với cha mẹ Cố gia: “Con đưa An Nhiên đi trước, nếu không mẹ cứ
để lại bánh bao cho con đi, buổi tối con đến ăn nữa.”
Nghe những lời này
khiến Lâm Tiểu Phân vui mừng, vội nói: “Nếu Dịch Thừa thích ăn, sau này ngày nào
mẹ cũng làm cho con.” Trong lòng bà cảm thấy người con rể này không tệ, đối xử
tốt với An Nhiên, lại biết nói chuyện, càng nhìn càng thích.
Hai ông bà tiễn
bọn họ rời đi, nhìn bọn họ vào thang máy mới đóng cửa lại.
“Tôi thấy Tô Dịch
Thừa này thật không tệ.” Lâm Tiểu Phân nhìn chồng nói.
Cố Hằng Văn ôm bả vai
vợ đi vào trong, ông không nói gì, nhưng khóe miệng nở nụ cười, hiển nhiên là
đồng ý câu nói của vợ.
Ngồi trong xe, lần này An Nhiên nghiêm túc đánh giá
chiếc xe này, thật ra thì cũng chẳng đánh giá cái gì, An Nhiên thẳng tắp nhìn
chằm chằm vào ký hiệu trên tay lái, hơi há hốc mồm, không phải là lần đầu tiên
ngồi nhưng là lần đầu tiên cô nhìn chăm chút dấu hiệu trên đó, cô cũng không
biết nhiều hãng xe, trừ những hãng xe nổi tiếng như BMW và Audi, cô còn biết
Porsche và Bingley mà lúc này cô mới ý thức được, chính mình đang ngồi trên
Porsche!
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, thấy cô ngây ngốc nhìn chằm chằm tay
lái, có chút khó hiểu hỏi: “sao thế?”
“Lâm Lệ nói không sai.” An Nhiên chậm
rãi mở miệng.
Tô Dịch Thừa cười, hỏi: “Cô ấy nói gì?” Lại nghe cô nhắc đến
cái tên này, anh bắt đầu có chút hiếu kỳ người này là người như thế nào!
“Nó
nói tôi kề cận người giàu có rồi.” An Nhiên nói thật, nghĩ thầm, Lâm Lệ thật sự
là nhất ngữ thành chân. (một câu nói trở thành sự thật)
Tô Dịch Thừa không
khỏi ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Em là nói xe của anh sao?”
An Nhiên
nhìn anh, không đáp chỉ hỏi ngược lại: “Tại sao anh đồng ý kết hôn với tôi?” Với
điều kiện của anh, hẳn chỉ cần anh muốn, nhất định là muốn bao nhiêu đàn bà là
có bấy nhiêu mới đúng! Nhưng lại đồng ý kết hôn với cô như vậy, thật