
ữa.
Tô Dịch Thừa cười khẽ, lắc đầu, nói: "anh không sao." Mặc dù đi đi lại lại
như vậy có chút mệt mỏi, nhưng mà anh vui vẻ chịu đựng, cũng không cảm thấy cực
khổ.
Tất nhiên là An Nhiên biết anh sẽ không ngại mệt, anh đối xử quá tốt với cô,
luôn muốn chiều cô. Cười khẽ lắc đầu, nói: "em mới không phải vì anh, em là vì
mình." Sau đó thần thần bí bí nhẹ nhàng tiến tới nói bên tai anh: "mấy ngày qua
em ăn đủ thức ăn mẹ làm cho em rồi, cả miệng chẳng còn vị gì, cứ tiếp tục thế,
em phỏng chừng em sẽ tiêu mất. Dịch Thừa, chúng ta về nhà, về nhà rồi anh nấu đồ
ăn ngon cho em được không."
Tô Dịch Thừa cười, thật ra thì anh đâu phải không biết tâm tư nhỏ bé của cô,
nhưng mà nói đến cái gọi là bữa ăn dinh dưỡng mẹ làm cho An Nhiên kia, chính anh
cũng ăn không tiêu, đừng nói mùi vị, đó căn bản là nước cải trắng, chẳng có vị
gì cả, thật cũng làm khó cô phải ăn mấy hôm nay.
"Có được không vậy." An Nhiên làm nũng chà chà trong lòng anh.
Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, ôm lấy cô, gật đầu, đồng ý nói: "được!"
Mặc dù Tần Vân không quá bằng lòng để An Nhiên trở về, nhưng nhìn con trai
ngày nào cũng bận đến nửa đêm phải lái xe hơn tiếng đồng hồ về đại viện quân
khu, làm mẹ thật rất thương con.
Ngoài ra bà thấy An Nhiên dù mang thai, nhưng phản ứng mang thai không tính
là nghiêm trọng, đánh răng buổi sáng có buồn nôn một chút, còn lúc khác không
thấy cô nôn nhiều lắm, nhưng thế cũng yên tâm để cô về, nhưng mà trước khi An
Nhiên đi, vẫn không quên dặn đi dặn lại cô những chuyện cần chú ý, lại còn bảo
cô mang tài liệu mà Tô Dịch Kiều đã in trước kia, bảo cô dựa theo tài liệu này
mà hấp thu chất dinh dưỡng được ghi chú.
Từ đại viện quân khu về, vừa vào cửa, An Nhiên thỏa mãn thốt ra tiếng, Tô
Dịch Thừa ở phía sau vừa đóng cửa, An Nhiên liền xoay người ôm lấy anh.
Tô Dịch Thừa bị động tác bất thình lình của cô khiến cho sửng sốt, nhưng mà
phản ứng lại rất nhanh, cười khẽ ôm cô, hỏi: "sao vậy?" Nhẹ tay vuốt vuốt tóc
cô, hình như dài hơn trước, sau khi An Nhiên không đi làm luôn để thả tóc theo
nguyện vọng của anh, anh thích cô để tóc thế này.
An Nhiên lắc đầu, nhẹ giọng nỉ non trước ngực anh: "về nhà." Thật ra thì
trong đại viện cũng rất tốt, trừ bỏ Tần Vân vô cùng lo lắng không cho cái này
không cho cái kia, không khí và điều kiện ở đại viện đều rất tốt, không bị ô
nhiễm môi trường, không ồn ào huyên náo như trong thành thị, có điều là suy cho
cùng mọi người cùng ở một nơi, có chút thiết tự do, như là ôm anh như bây giờ
đều phải chú ý rất nhiều, sợ người ta nhìn thấy lại biến thành trò cười. Nhưng
mà về nhà thì khác, đây là nhà của cô và Tô Dịch Thừa, dù có ôm hôn thế nào cũng
không có người nhìn thấy mà cười nhạo.
Nghĩ tới, ngẩng đầu khỏi lòng anh, cười cười nhìn anh, nói: "em muốn hôn
anh."
Tô Dịch Thừa nhướng mi, nhìn phía sau cô một chút, thản nhiên buồn cười hỏi:
"em xác định?"
An Nhiên không chú ý tới khác thường trong mắt anh, bĩu môi, hơi đỏ mặt nói:
"không muốn quên đi." Xoay người liền muốn đi, trong nháy mắt cô muốn xoay người
tay bị Tô Dịch Thừa bắt được, sau đó không đợi cô phản ứng, Tô Dịch Thừa liền
hôn xuống, tay giữ đầu cô, cho cô một nụ hôn triền miên nóng bỏng, dùng hành
động của mình để chức minh mình muốn hay không muốn.
"Phịch." Đột nhiên phía sau có đồ vật gì đó rơi xuống.
An Nhiên đột ngột lấy lại tinh thần, rời khỏi ngực Tô Dịch Thừa, ngoảnh đầu
nhìn lại, thấy thím Trương lúng túng đứng ở bên quầy ba phía sau, vội vàng phản
ứng lại, liên tục nói: "ấy tôi không nhìn thấy gì cả!" Vừa nói vừa vội vàng nhắm
mắt lại xoay người đưa lưng về phía bọn họ.
Cả người An Nhiên đùng cái đỏ lên, không chỉ có gương mặt, ngay cả cổ cũng
bắt đầu đỏ lên .
Tô Dịch Thừa cố nén cười, vừa rồi lúc tiến vào anh đã biết thím Trương đến,
vì trước cửa có giày của thím Trương, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, là ngày cố
định thím Trương tới đây quét dọn, cho nên vừa rồi khi An Nhiên đột nhiên nói
muốn hôn anh, anh mới hỏi cô như vậy, khi đó anh đã nhìn thấy thím Trương sau
quầy ba rồi, cho dù không thích làm trò trước mặt người khác lắm, nhưng anh cũng
không muốn để vuột mất yêu cầu chủ động của cô, cho nên cứ giữ khuôn mặt cô hôn
xuống.
An Nhiên quả thực đã muốn đào cái hố chôn mình, xấu hổ đánh Tô Dịch Thừa,
xoay người liền chạy về phòng ngủ.
Nhìn An Nhiên chạy vào phòng ngủ, Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, lúc này mới
quay đầu nói với thím Trương: "thím Trương, cô về trước đi, nếu không hôm nay
hẳn có người sẽ không chịu ra khỏi phòng một bước rồi."
Thím Trương cũng cười, đưa tay cởi tạp dệ trên người mình, thật ra thì quét
dọn đã gần xong rồi, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, nói: "không thì tôi làm bữa
tối cho tiên sinh và phu nhân rồi về."
"Không cần, An Nhiên bảo hôm nay muốn ăn đồ ăn tôi nấu, tôi làm cho cô ấy là
được rồi." Tô Dịch Thừa ôn hòa nói.
Nghe vậy thím Trương không nói thêm gì nữa, cởi tạp dề xuống cất vào bếp,
nói: "tiên sinh đối xử với phu nhân thật tốt ."
Tô Dịch Thừa cười, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vừa cởi áo
khoác âu phục ra đặ