
ù sao cũng là làm hạng mục, cũng không
phải có thể nói hay nghe ngoài miệng, phải dựa vào thực lực.” Có người chất
vấn.
Nhìn người nọ một cái, Trương chủ nhiệm nói: “Nếu nói bảo đảm chất lượng, vậy
căn bản là lời nói vô căn cứ, phóng mắt nhìn lại, bây giờ có bao nhiêu hạng mục
xuất từ những tay công ty gọi là có thực lực kia, nhưng mà lại có bao nhiêu hạng
mục là có thể bảo đảm chất lượng, đến cuối cùng cái nào không xảy ra sự cố, sau
đó dính dáng tới một số người và việc, lại có ai đến mua bảo hiểm cho những sự
cố này? Muốn tôi nói, bảo đảm chất lượng còn là trách nhiệm của chính quyền
chúng ta, xây dựng và phát triển vốn là vì phục vụ dân chúng, tôi thấy thay vì
nghĩ làm sao để hạ thấp những kinh phí đầu tư này, còn không bằng đầu tư vốn vào
những nơi thích hợp, thay vì xảy ra chuyện rồi mới chịu trách nhiệm về người và
của, còn không bằng đầu tư tất cả vào chỗ thích hợp, bảo đảm chất lượng, như vậy
cùng có trách nhiệm với hạng mục này cùng dân chúng, tôi thấy cũng có thể kéo
theo sự phát triển những xí nghiệp mới.”
Mọi người không nói chuyện, im lặng, thật ra thì về một số chuyện nội bộ này,
tất nhiên là mọi người biết rõ, chi ra bao nhiêu khoản, nhưng cuối cùng lại có
bao nhiêu khoản thật sự đúng chỗ, ai cũng rõ ràng.
Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mở miệng, “tôi cảm thấy Trương chủ nhiệm nói rất có
lý, chúng ta nên cho những xí nghiệp mới kia nhiều cơ hội hơn, dựng nên ban khoa
học kỹ thuật thành phố lần này vốn là hạng mục chính phủ đầu tư xây dựng, để kéo
ngành nghề khoa học kỹ thuật Giang Thành phát triển, dĩ nhiên cũng không chỉ chỉ
giới hạn ngành nghề khoa học kỹ thuật, cũng muốn xúc tiến những ngành nghề khác,
cho nên tôi vô cùng đồng ý với suy nghĩ của Trương chủ nhiệm, nếu như mọi người
không có ý kiến, ta cho là chúng ta nên cho những công ty có quy mô nhỏ, mới
phát triển lại có năng lực ở Giang Thành một chút cơ hội.” Nói xong nhìn về phía
Đồng Văn Hải, hỏi: “Đồng cục trưởng ông nói đúng chứ.”
Đồng Văn Hải nhìn về phía anh, một lúc lâu mới gật đầu, “Tô phó thị nói có
lý.”
(*) Nguyên văn tiếng Trung có nghĩa là ta yêu ngươi, có thể hiểu là em yêu
anh, hoặc anh yêu em.
Tô Dịch Thừa không ở, cha Tô và ông nội Tô cũng ở lại đơn vị chưa về, cho nên
cơm trưa chỉ có ba người An Nhiên, Tần Vân và Tô Dịch Kiều.
“An Nhiên, con quá gầy, ăn nhiều một chút.” Tần Vân gắp miếng thịt thật to
nhìn ngon mắt vào bát An Nhiên, lại múc bát canh cho cô ăn.
“Mẹ, con, để tự con đi.” An Nhiên ngượng ngùng, theo lý thuyết phải là cô gắp
thức ăn và múc canh cho bà mới phản, bà là bề trên của mình, mà bây giờ ngược
lại là bà phục vụ mình, nghĩ thế nào cũng thấy xấu hổ.
“Không sao.” Tần Vân cười bưng một bát canh cá to tới cho cô, như là nhìn ra
tâm tư của cô, vừa nói: “An Nhiên a, đừng có câu nệ hay xấu hổ gì cả, cứ coi như
nhà mình.”
“Con đâu có câu nệ.” An Nhiên cười cười ngượng ngùng, thật ra thì ở Tô gia
rất dễ chịu, Tần Vân không phải là bà nhẹ chồng ra vẻ ta đây, lại đối xử rất tốt
với cô, không hề gây sức ép cho cô, thậm chí ngay cả Tô Dịch Thừa cũng thỉnh
thoảng rầu rĩ ghen nói với cô, mẹ có con dâu là quên con trai rồi.
Người ta nói mẹ chồng con dâu rất khó sống chung, nhưng mà có thể gặp được
một người mẹ chồng như thế này, cô quả thực rất may mắn. Cô không mê tín, nhưng
lại cảm tạ ông trời vì những điều này, cảm tạ đã để cô gặp được một người đàn
ông tốt như vậy, còn có một gia đình tốt như thế, cô cảm thấy thực may mắn, như
là được phù hộ vậy.
“Chị dâu, chị nói xem chị quen anh trai em thế nào a, kể quá trình yêu đương
của hai người đi.” Tô Dịch Kiều gắp miếng đậu nành bỏ vào trong miệng, vừa dẩu
môi hỏi.
“Ách.” An Nhiên sửng sốt, thật lâu không nói nổi một lời, cô sao có thể không
biết xấu hổi nói mình và Tô Dịch Thừa kết hôn căn bản là một cuộc nhầm lẫn
lớn!
“Đúng vậy a, nói một chút đi.” Tần Vân bên cạnh dừng như cũng thật có hứng
thú với tình sử của con trai mình, thật ra thì bà từng giới thiệu vô số cô gái
cho Tô Dịch Thừa, nhưng hầu như lần nào cũng đều Tô Dịch Thừa nói một câu cản
lại, căn bản là chưa hề gặp mặt. Với tính cách khó chịu của anh, bà từng cho là
chờ anh kết hôn trong mấy năm gầy đây là chuyện không thể, lại không ngờ rằng
đột nhiên anh lại dẫn theo một người con dâu quay về.
“Thật ra thì, thật ra thì. . . . . .” An Nhiên ấp a ấp úng, thế nào cũng
không mở miệng được.
Tô Dịch Kiều và Tần Vân chăm chú nhìn cô, như là đang chờ đợi cái gì.
An Nhiên bất chấp, nói: “thật ra thì chúng coi như là xem mắt mà quen biết,
nhưng mà là con lầm lẫn, nhận nhầm người.”
Tần Vân và Tô Dịch Kiều đều sửng sốt, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới phản
ứng lại, Tô Dịch Kiều chăm chú nhìn An Nhiên, hoài nghi nói: “cho nên nói hai
người quen biết coi như là nhầm lẫn?” Cô đã nghĩ có lẽ bọn họ quen biết trong
một bữa tiệc nào đó, hay là qua người khác giới thiệu, nhưng lại không hề nghĩ
tới, không hề nghĩ tới thế mà lại là một cuộc nhầm lẫn!
Tần Vân thì vỗ mạnh vào đùi mình, có chút kích động nói: “trời ạ, tại sao mẹ
không nghĩ ra, hồi đó mẹ nên bả