
chị sẽ không ngờ được đâu, bản thiết kế lần này của họ
không ngờ lại giống bản thiết kế trước kia của chúng ta đến 80%, lấy ánh sáng,
còn có lấy gió trời, thậm chí ngay cả số liệu và tỉ lệ cũng giống như đúc, thật
là không thể tưởng tượng được, chị cảm thấy là trùng hợp sao?" Sẽ không có
chuyện trùng hợp như vậy, đây căn bản là ăn cắp thiết kế, cô dám khẳng định, bọn
họ tuyệt đối là đã xem bản thiết kế trước đây của các cô, nếu không không thể
nào vẽ ra bản thiết kế tương tự như thế!
"Cô nói cái gì?" giống nhau 80%, đây không phải là ăn cắp bản vẽ sao chép thì
còn là gì!
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Trần Trừng bên kia điện thoại hỏi: "chị Cố biết
Mạc Phi không?"
Nghe vậy, An Nhiên bỗng dưng trừng lớn mắt, khó tin: "cô nói ai!"
"Mạc Phi, chính là nhà thiết kế của ‘Phi Phàm’, tác phẩm này chính là xuất
phát từ tay anh ta, hình như anh ta là thiết kế trưởng của ‘Phi Phàm’..."
Bên kia điện thoại Trần Trừng nói cái gì nữa An Nhiên đã nghe không vào rồi,
lúc này đầu óc ù ù cả lên. Đúng vậy a, cô đã nghĩ tại sao cái tên ‘Phi Phàm’ lại
quen quen như thế, đó không phải chính là công ty Mạc Phi sao, chẳng qua là cô
thật không ngờ người ăn cắp bản vẽ của cô lại là Mạc Phi, đây là chuyện nằm mơ
cô cũng không ngờ tới!
Tô Dịch Thừa lái xe, quay đầu nhìn An Nhiên một chút, rõ ràng cảm giác được
An Nhiên trầm lặng hẳn đi, xét nguyên nhân, hẳn là cuộc điện thoại vừa rồi.
“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa khẽ gọi, không quay đầu nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn
tình hình giao thông phía trước.
An Nhiên sững người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, xoay người nhìn anh,
nhẹ nhàng đáp: “dạ?”
Tô Dịch Thừa mới cười nhạt lúc này mới quay đầu nhìn cô một cái, thanh âm
mang theo ý cười nói: “may mắn phản ứng không tính là quá chậm.” Anh còn tưởng
rằng cô muốn anh gọi mấy lần nữa mới có phản ứng, bây giờ nhìn lại, tình hình
cũng không tệ như anh tưởng.
An Nhiên nhìn anh, khẽ thở dài, chủ động nói: “vừa rồi em nhận điện thoại, là
trợ lý cũ của em gọi tới.”
“Thế à, cô ta nói gì?” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt tiếp lời hỏi.
An Nhiên nở nụ cười tự giễu, nói: “cô ta nói cho em biết bản vẽ của em cuối
cùng là bị ai chiếm dụng rồi, chỉ là kết quả thật sự khiến em bất ngờ, cũng cảm
thấy rất nực cười.”
Tô Dịch Thừa nhíu mày, quay đầu nhìn cô, lần này không nói lời nào. Về chuyện
An Nhiên từ chức, về nguyên nhân tại sao cô ra đi, sau khi về nhà cô chưa từng
nhắc tới một chữ, anh chỉ biết nhất định là bên Hoàng Đức Hưng gây áp lực muốn
thông qua cô kiếm chát chút lợi ích trong hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành
phố, lại không nghĩ ra đến tột cùng là ông ta dùng cách gì để bức An Nhiên đến
mức phải từ chức.
“Trần Trừng nói cho em biết đã có kết quả đấu thầu hạng mục ‘trang viên thể
thao’ rồi, là là một công ty kiến trúc mới phất lên giành được hạng mục này,
ngoài ra cô ta còn lên mạng tra xem bản thiết kế trúng thầu lần này.” Nói xong,
An Nhiên dừng một chút, im lặng một lát, mới chậm rãi nói: “bản thiết kế này thế
mà lại giống bản thiết kế của chúng em tới 80%, thậm chí giống đến từng thông số
và tỉ lệ.”
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, cũng không còn quay đầu, nghiêm túc nhìn con
đường phía trước.
“Công ty trúng thầu lần này là công ty của Mạc Phi, mà bản thiết kế tương tự
đến 80% đã trúng thầu kia, chính là xuất phát từ tay Mạc Phi.” An Nhiên nói rất
bình tĩnh, trên khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra tâm tình, chỉ nhìn thẳng về
phía trước, xuyên qua lớp kính cửa sổ xe nhìn đường xá.
Vừa vặn đến đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại trước vạch cho người đi bộ, Tô Dịch
Thừa quay đầu nhìn cô, người chiếm dụng bản vẽ là Mạc Phi khiến anh hơi bất ngờ.
Nhìn vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của cô, Tô Dịch Thừa đưa tay cầm lấy tay cô.
Thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bàn tay được anh nắm của mình, lại ngẩng đầu
nhìn anh, khẽ cười, lắc đầu nói: “em không sao, em chỉ là cảm thấy, chỉ là cảm
thấy quá bất ngờ, chỉ là không ngờ được anh ta ở nước ngoài sáu năm, thế mà đã
tới mức lấy cắp tác phẩm của người khác.” Nghĩ cũng thấy khiến người ta đau
buồn.
Tô Dịch Thừa nắm thật chặt tay cô, nói: “đừng nghĩ nữa.”
“Chỉ là quá bất ngờ.” An Nhiên lắc đầu, nhìn anh nói: “không nghĩ nữa, thật
sự cũng không có gì hay để nghĩ.” Bản vẽ dù sao cũng bị trộm, ai trộm mà chả là
bị trộm, chẳng qua là lần này mình biết người ăn cắp mà thôi. Cô chỉ là có chút
bùi ngùi.
Tô Dịch Thừa cười cười khen ngợi cô, ngẩng đầu nhìn đèn giao thông, vừa lúc
đèn đỏ đổi xanh, liền khởi động xe lên đường.
Đợi khi hai người đến đại viện, Tần Vân đang cùng cô giúp việc chuẩn bị cơm
trưa trong bếp, thấy đám An Nhiên về, vội vàng ra khỏi phòng bếp, kéo tay An
Nhiên, quan sát tỉ mỉ trước sau môt phen mới hơi nhíu mày nói: “An Nhiên, có
phải con gầy đi hay không?” Sao chả thấy cô thêm được chút thịt nào! Mỗi lần về
nhìn lại gầy gò như vậy, rốt cuộc con trai có cho người ta ăn cơm không a!
“Mẹ, con không mà.” An Nhiên cười giải thích, dường như mỗi lần gặp Tần Vân,
bà luôn quan tâm có phải cô quá gầy hay không. Thật ra thì cô vốn không hề quá
nặng, sau khi kết hôn