Disneyland 1972 Love the old s
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213654

Bình chọn: 8.00/10/1365 lượt.

nói muốn thay cô dạy dỗ những người đó. Nếu đây là cái giá

phải trả cho sự trưởng thành, như vậy cũng quá đau đớn rồi!

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lâm Lệ nhìn chằm chằm cô một lát, rất lâu mới lên

tiếng: "An tử, qua hồi lâu, thì ra là không phải là mi kề cận người giàu có, mà

là kề cận quan lớn rồi, mi cũng có bản lĩnh thật đấy!"

An Nhiên buồn cười có tức giận liếc trắng cô ấy, chỉ nói: "chuyện công việc

đừng vội vàng, bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc tốt cho cha Lâm ở bệnh viện,

đúng rồi, hai người bây giờ ở đâu, tìm được phòng chưa?"

Lâm Lệ lắc đầu: "bây giờ cha ta đang nằm viện, ta và mẹ tạm thời ở nhà trọ

gần bệnh viện, mấy ngày nay đang tìm, tìm được nhà trọ thích hợp thì chúng ta sẽ

chuyển đến."

An Nhiên gật đầu, đột nhiên nghĩ đến căn nhà mà cô và Tô Dịch Thừa từng ở,

nói với Lâm Lệ: "căn nhà mà chúng ta ở trước đây giờ bỏ không, không thì mi và

mẹ Lâm dọn đến đó ở đã?"

Lâm Lệ lắc đầu, "không cần, nhà và công việc ta có thể tự mình lo liệu, bây

giờ cha ta già rồi, ta cũng nên trưởng thành, dưới sự bảo vệ của ông ấy trong

bao nhiêu năm nay ta sống rất thoải mái, bây giờ đến lượt ta đến chăm sóc họ

rồi, cho nên có nhiều chuyện ta phải tự mình học xoay sở lấy."

An Nhiên nhìn cô ấy, khẽ than nhẹ, chỉ nói: "có khó khăn đừng có khách sáo,

cho dù muốn tự mình học trưởng thành thì hãy để cho ta ở bên cạnh giúp mi."

Lâm Lệ nhìn cô, một lúc lâu mới cười khẽ gật đầu.

An Nhiên cũng cười, đưa tay cầm tay cô ấy: "đưa ta đi thăm cha Lâm một chút

đi."

Tình hình cha Lâm coi như ổn định, ngoại trừ người gầy hơn hẳn so với lần

trước gặp trước, tinh thần không tệ lắm. Thấy An Nhiên đến, còn rất nhiệt tình

nói chuyện với An Nhiên. Nhưng mà so với cha Lâm, tinh thần của mẹ Lâm kém hơn

rất nhiều, khuôn mặt u sầu, cười với An Nhiên cũng rất khổ sở. Thật ra thì trong

khoảng thời gian này, một loạt chuyện xảy ra, đều là đả kích chưa từng có đối

với mẹ Lâm, bên này Lâm Lệ vừa khá hơn một chút, bên kia cha Lâm lại bệnh thành

như thế, nhưng mà dùng câu nói của Lâm Lệ, điều đáng ăn mừng nhất chính là đã

phát hiện ra sớm, bây giờ điều trị không tính là quá muộn.

Buổi tối khi Tô Dịch Thừa trở lại, rõ ràng nhận thấy được cảm xúc người nào

đó có chút bất thường. Cụ thể là, ít cười hơn.

Cho nên cơm nước xong, khi An Nhiên mất hồn mất vía chuẩn bị đứng dậy thu dọn

bát đũa thì bị người khác nhẹ nhàng gọi lại: "An Nhiên."

An Nhiên phản ứng chậm nửa nhịp mới khôi phục tinh thần, sững sờ nhìn anh,

một lúc lâu mới hỏi: "sao vậy?"

Tô Dịch Thừa đưa tay kéo tay cô, bàn tay xoa xoa đôi tay nhỏ bé của cô, khẽ

cười, rất ôn hòa: "phải là anh hỏi em làm sao vậy, cả tối cứ cau mày, rốt cuộc

xảy ra chuyện gì?"

An Nhiên nhìn anh, nghĩ đến Lâm Lệ, trong lòng vẫn rất khó chịu, mãi một lúc

lâu mới nói: "Lâm Lệ trở lại, cha Lâm bị ung thư dạ dày, hiện giờ đang ở bệnh

viện thành phố."

Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, quả nhiên không phải là tin tức không làm người

ta vui vẻ gì. Anh hiểu được tình cảm của An Nhiên và Lâm Lệ, cho nên có thể hiểu

tâm tình của cô lúc này.

Vỗ nhẹ tay cô, trấn an nói: "yên tâm đi, sẽ tốt hơn."

An Nhiên gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Tô Dịch Thừa nói: "căn nhà

của anh trước kia có thể tạm thời để cho Lâm Lệ mượn ở được chứ, trước kia Lâm

Lệ ở cùng Trình Tường, bây giờ chia tay rồi, lần này về Giang Thành, hiện giờ

còn đang ở khách sạn."

Tô Dịch Thừa sửa lại nói: "An Nhiên, cái gì cũng đừng phân biệt rạch ròi như

vậy, như thế quá xa lạ. Chúng ta là vợ chồng, căn nhà trước kia không chỉ là của

anh, đó cũng là của em, là của chung của chúng ta. Hơn nữa, căn nhà đó chúng ta

cũng không ở nữa, trống vẫn là trống, em muốn cho ai mượn cũng được, em có quyền

quản lý, không cần hỏi anh, biết không."

An Nhiên cười với anh, gật đầu, vẫn quen nói cảm ơn với anh: "cám ơn."

Tô Dịch Thừa cười khẽ đưa tay nhéo nhéo mũi cô, sau đó bàn tay nhẹ vỗ về

khuôn mặt cô, nói: "ngày mai anh gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện thành

phố, để bọn họ quan tâm cha Lâm hơn, tất cả sẽ ổn, đừng lo lắng, biết

không?"

"Vâng." An Nhiên dùng sức gật đầu, đưa tay dán vào tay anh, thu càng nhiều sự

ấm áp từ lòng bàn tay anh, nhàn nhạt nói: "Dịch Thừa, cám ơn anh, hình như em

luôn làm phiền anh."

"Đồ ngốc." Tô Dịch Thừa mắng, nhưng là trong giọng hàm chứa tia sủng nịnh,

rút tay khỏi mặt cô, vòng qua quầy ba đi vào phòng bếp, tiến lên ôm cô vào lòng,

nhẹ tay vuốt vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Em không làm phiền anh thì

phiền ai, huống hồ, anh tuyệt đối không cảm thấy em phiền hà, đố cũng là một

loại phiền hà ngọt ngào."

An Nhiên tựa vào trong lòng ngực của anh, cúi đầu cười khẽ, tâm tình tồi tệ

bị mấy câu của anh mà tan biến, để tay lên lồng ngực anh, ngón tay nhẹ nhàng đùa

bỡn cúc áo sơ mi của anh, hỏi: "Tô lãnh đạo, vừa rồi có tính là lời ngon tiếng

ngọt không?"

Tô Dịch Thừa cũng cười, không đáp mà hỏi ngược lại: "em cảm thấy thế

nào."

An Nhiên bình tĩnh gật đầu: "tính." Bởi vì cô thật sự say sưa trong lời nói

của anh, hiện tại còn cảm thấy ngọt lịm.

Ngày hôm sau, khi A