Disneyland 1972 Love the old s
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213701

Bình chọn: 8.00/10/1370 lượt.

ốt. Nếu vẫn được mi bảo vệ như thế,

ta nghĩ ta sẽ mất đi khả năng tự sinh tồn, cho nên lần này ta muốn tự dựa vào

khả năng của chính mình để sắp xếp cho mình." Lâm Lệ thản nhiên nói, vẻ mặt bình

tĩnh.

"Xảy ra chuyện gì?" An Nhiên hỏi, cô hiểu rất rõ Lâm Lệ, khi đó rời đi, nếu

như không có chuyện gì khiến cô ấy phải quay lại, sợ là cô ấy không bao giờ quay

lại Giang Thành nữa.

Lâm Lệ nhìn chằm chằm cô, rất lâu mới nhàn nhạt mở miệng: "là cha ta, bị khám

ra là ung thư dạ dày giai đoạn hai, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố."

An Nhiên sửng sốt, không ngờ tới sẽ như thế. Nhớ tới trước kia khi nhìn thấy

cha Lâm, tinh thần của ông vẫn rất tốt, sức khỏe còn tốt hơn thanh niên, leo ba

tầng bậc thang cũng không thở hổn hển, mới có bao lâu, đã nói bị ung thư dạ dày

rồi! "sao lại thế, tại sao có thể như vậy!"

Lâm Lệ cười khổ, tay xoa xoa miệng chén, chỉ nhẹ nhàng thản nhiên nói: "ai

biết được."

An Nhiên nhìn cô ấy, trong lòng cực kỳ khó chịu, đưa tay cầm lấy tay cô ấy,

đau lòng nhẹ giọng gọi, "Lâm Lệ. . . . . ."

Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn cô, khẽ lắc đầu, "ta không sao, thật." Cô biết An Nhiên

đang lo lắng cho cô, thật ra thì khi mới phát hiện ra bệnh tình của cha cô, cô

thật sự muốn tan nát, khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa vượt

quá phạm vi chịu đựng của cô! Nhưng mà thực tế đã chứng minh tiềm năng con người

là vô hạn, khi cô tưởng là cô không thể chống đỡ được nữa thì cô đã vượt qua

được rồi. Hiện tại từ từ tiếp nhận, bởi vì không tiếp nhận cũng không có cách

nào khác, sự thật đã thế rồi, có trốn tránh cũng vô ích, chỉ có thể đối mặt.

Sợ cô không tin, Lâm Lệ nắm tay cô, cô gắng để khiến mình nhìn như không sao,

cười khẽ nói: "thật ra mi nghĩ kỹ lại, thật ra cũng không gay go như vậy, may

mắn là sớm phát hiện ra, bây giờ là giai đoạn hai, còn có thể điều trị, nếu mà

là giai đoạn ba, khi đó thật sự là khóc cũng không khóc được rồi."

"Lâm Lệ!" Trong lòng An Nhiên thấy rất khó chịu, đột nhiên cô cảm thấy trời

cao đối xử với Lâm Lệ thật không công bằng, trong một thời gian ngắn ngủi như

thế, lại khiến cô phải trải qua nhiều chuyện như vậy, hơn nữa lần nào cũng đều

thử thách sức chịu đựng cực hạn của lòng cô ấy.

Lâm Lệ nhìn chằm chằm cô, giống như là đang đảm bảo với cô, nói: "An tử, ta

thật không sao." Quay đầu nhìn ra phía ngoài, lúc này như là vừa mới tan học, có

rất nhiều học sinh từ trong sân trường đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn An Nhiên,

nói: "gần đây ta luôn suy nghĩ, trước kia ta sống quá suôn sẻ rồi, sống hai mươi

tám năm, vẫn đều quá suôn sẻ rồi, cha mẹ thương yêu ta, thậm chí vừa vào đại học

đã ở cùng với Trình Tường, mà Trình Tường lại thương ta như vậy, có thể nói cuộc

sống trước đây của ta quá hoàn mỹ rồi, giống như chuyện cổ tích, quá tốt đẹp đến

không thực. Trước kia ta luôn rất tự do, như trẻ con vậy, làm cái gì cũng không

tính trước, bởi vì ta biết ở sau lưng ta, cha mẹ ta sẽ giúp ta, Trình Tường sẽ

giúp ta, còn mi nữa cũng sẽ giúp ta, xảy ra chuyện gì, có quá nhiều người chờ để

giải quyết cho ta, ta không cần lo lắng và sợ hãi chút nào." Nói xong đột nhiên

cười khẽ một tiếng: "ha ha, trước đây ta sống như một đứa trẻ vậy, được tất cả

mọi người bảo vệ thật quá tốt."

"Chúng ta muốn mi tiếp tục làm trẻ con, còn sống như vậy, còn cười như vậy."

Khi vui vẻ thì cười to lên, la hét mất cả hình tượng, khi không vui thì cau mày,

tất cả vui hay không vui đều biểu hiện trên mặt, khiến người ta vừa nhìn là

biết. Cô thích một Lâm Lệ như vậy, tất cả mọi người thích một Lâm Lệ như

vậy.

Lâm Lệ lắc đầu, nở nụ cười chua chát, nhàn nhạt mở miệng: "sao có thể làm trẻ

con mãi được a, trẻ con cũng có ngày phải lớn lên, ta rất may mắn đã làm trẻ con

hai mươi tám năm, bây giờ nên học trưởng thành thôi."

"Lâm Lệ. . . . . ." An Nhiên đau lòng nhìn cô ấy.

Lâm Lệ lắc đầu với cô, nói: "được rồi, hôm nay tìm mi đến là muốn mi tìm công

việc giúp ta, vì bệnh của cha ta, ta và mẹ định ổn định ở Giang Thành trước, cho

nên ta muốn tìm một công việc, công ty mi có nhận người nữa không, nếu không mi

dùng quan hệ giúp ta vào đi."

An Nhiên sửng sốt, có chút ngại ngùng nhìn cô ấy, nói: "ta, ta vừa mới từ

chức rồi."

"Hả, tại sao?" Lâm Lệ bất ngờ: "mi đã làm ở đó bảy năm!" Cô biết thật ra thì

bảy năm nay An Nhiên cố gắng không dễ, từ vẽ bản vẽ đến nhà thiết kế như hiện

tại, từng bước một đến đây, bỏ ra bao mồ hôi công sức, mới đến được vị trí này.

Hơn nữa cô vẫn biết An Nhiên là người rất nhớ tình cũ, hồi đó cô ấy từng bị

Hoàng Đức Hưng chèn ép, lúc đó cô bảo cô ấy rời đi, nhưng mà cô ấy vẫn cứ không

đi, nói cho dù không lưu luyến người ở đó, nhưng mà đối với nơi mình đã nỗ lực

lâu như thế, cô ấy không thể nói đi là đi được.

An Nhiên kể lại chuyện gần đây cho cô ấy, về chuyện phòng mẫu và bản thiết

kế, về yêu cầu của Hoàng Đức Hưng.

Lâm Lệ căm phẫn nói: "thật sự là rừng rộng thì chim nào cũng có, loại công ty

này sớm đi cũng tốt, thật sự không phải là thứ tốt!"

An Nhiên nhìn cô ấy, Lâm Lệ thật sự đã thay đổi, không giống như trước kia là

cô ấy sẽ kích động