
g đại mấy lần trước mắt mình. Anh nhắm hai mắt,
lông mi thật dài, thậm chí có thể cọ xát vào da thịt cô.
Vào thời điểm An
Nhiên hơi ngẩn người sững sờ, Tô Dịch Thừa mở mắt ra, nhìn bộ dạng ngây ngốc của
cô thì vừa bực mình vừa buồn cười, xấu xa há mồm cắn nhẹ môi cô, dùng lực vừa
đủ, không rách nhưng cũng rất đau.
An Nhiên bị đau đớn, lấy lại tinh thần,
ánh mắt lóe ra sự e thẹn, đưa tay muốn đẩy anh ra, hiển nhiên cô vẫn không thích
ứng được với sự thân mật như vậy.
Tô Dịch Thừa giơ tay lên giữ lại cô, môi kề
sát vào môi của cô, thanh âm hơi khàn khàn mờ ám, khẽ nói: “đừng cử động, nhắm
mắt lại.”
“Tôi … ngô ngô…” An Nhiên mở miệng định từ chối, tuy nhiên vừa vặn
tạo cơ hội cho anh công thành chiếm đất, vừa há mồm, cái lưỡi kia liền chui vào,
không chút khách khí cướp đoạt tất cả của cô.
Tô Dịch Thừa hôn môi cô, lưỡi
dài dây dưa, làm cho cô bắt đầu hưng khởi, môi cô rất mềm mại và ngọt ngào giống
như mùi vị anh hôn ngày hôm qua, khiến anh không khỏi bị mê muội, nghĩ tham
luyến nhiều hơn.
Hôn môi có chút xa lạ đối với An Nhiên, hồi trước dù hẹn hò
với Mạc Phi ba năm nhưng khi đó bọn họ đều ngây thơ, cái gì cũng không hiểu,
cũng lắm cũng chỉ là dắt tay nhau đi dạo phố, còn tính là hôn cũng chỉ là thơm
nhẹ một cách hời hợt trên khuôn mặt, chỉ như thế hai người cũng đã xấu hổ cả
buổi.
An Nhiên không biết kỹ thuật hôn của Tô Dịch Thừa có tốt hay không,
nhưng thực sự cô bị anh hôn đến đầu óc có phần choáng váng rồi, lý trí gì đó
cũng dần dần rời khỏi đầu cô, cánh tay vốn muốn phản kháng giãy dụa cũng dần mất
đi sức lực, chậm rãi buông lỏng xuống. Tô Dịch Thừa buông việc giữ cô ra, hai tay theo bản năng thân thể nhẹ nhàng ôm
cô, sau đó theo sống lưng đi xuống, từ từ tìm tòi vào trong vạt áo cô, tay chạm
vào da thịt cô, cảm giác mịn màng kia khiến anh than nhẹ, anh nghĩ nếu anh có đủ
lý trí mà nói thì hiện tại anh nên dừng lại, anh biết nhất định cô còn chưa
chuẩn bị xong.
Nhưng mà Tô Dịch Thừa hiển nhiên còn thiếu lý trí, anh lưu
luyến ở da thịt của cô, không muốn buông tay, thậm chí phía dưới nhanh chóng nổi
lên phản ứng. Anh không phải là một người ham dục, thậm chí tự nhận là tự chủ
rất tốt. Ở vị trí này, anh đã gặp rất nhiều hạng người, gần như từng quen biết
tất cả, như là tính đặc thù của xã giao, mặc dù không thích nhưng vẫn phải đi
không ít, chưa từng cự tuyệt.
An Nhiên chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, sau
đó bên tay như có gió thổi qua, nhưng cô nhớ rõ đang ở trong phòng sao lại có
gió?
Ý thức được điều này, An Nhiên bất thình lình mở mắt ra, thì ra không
biết từ lúc nào, cô đã bị ôm lên trên giường, lúc này Tô Dịch Thừa đang chăm chú
và dịu dàng nhìn cô, chẳng qua là ánh mắt của anh hơi kỳ lạ, như là có ngọn lửa
đang bùng cháy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, sau đó vào lúc An Nhiên còn chưa
lấy lại tinh thần đột nhiên cúi đầu phủ lên môi cô, lần này còn nhiệt tình hơn
vừa rồi, anh hôn rất vội vàng, không dịu dàng như trước, giống như muốn cấp tốc
tìm tòi, tay cũng nhanh chóng tìm tòi vào áo lót của cô, đặt lên gò núi của cô,
cảm giác khác thường này An Nhiên chưa từng trải qua, đột nhiên ngẩng ra, cả
người giật mình một cái, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra mà mạnh mẽ đẩy ra
Tô Dịch Thừa. Dưới chân mất thăng bằng, Tô Dịch Thừa thẳng tắp ngã xuống mặt
đất.
An Nhiên cuống quýt ngồi dậy, hơi hoảng sợ nắm chặt quần áo mình, đôi
mắt mở to, nhìn chằm chằm anh, hít thở, cũng không biết là vì hồi hộp hay sợ hãi
mà mạnh mẽ thở dốc.
Một cú ngã đau này khiến Tô Dịch Thừa thanh tỉnh, tia
tình dục trong mắt từ từ tan đi, lý trí một lần nữa trở về, ngay cả chính mình
cũng thấy có chút khó tin, bật cười lắc đầu, đã nhiều năm qua chưa từng xúc động
như vậy rồi.
An Nhiên nhìn anh, trong lòng có chút áy náy nhưng không hối
hận. Áy náy là vì dù sao anh cũng là chồng cô, hoan ái cũng là bình thường,
nhưng mà tình huống của bọn họ có chút đặc biệt, thoáng chốc cô còn chưa chuẩn
bị đầy đủ tâm lý.
“Thật xin lỗi.” Để lại câu xin lỗi, An Nhiên đứng dậy chuẩn
bị bỏ đi. Vừa rồi suýt nữa thì nổ súng, nếu còn không đi thì quá lúng túng
rồi.
Tô Dịch Thừa đứng dậy, kéo lấy tay cô vào lúc cô đi qua anh, nắm thật
chặt, hỏi: “đi đâu?”
“Tôi… tôi đi về trước.” An Nhiên không quay đầu lại, có
chút lúng túng nói. Hôm nay vốn định tìm anh nói chuyện về cuộc sống sau này một
chút, mà không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Tô Dịch Thừa khẽ
thở dài, trong nháy mắt ôm lấy An Nhiên từ phía sau, An Nhiên đột nhiên cứng đờ,
vùng vẫy muốn trốn khỏi cái ôm của anh.
“Đừng động.” Tô Dịch Thừa ôm cô chặt
hơn, thật thể hai người kề sát nhau, thậm chí An Nhiên có thể cảm giác được phần
hông cứng rắn kia, làm cô sợ đến nỗi thoáng chốc dừng lại tất cả các động tác,
ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Tô dịch Thừa sít sao ôm cô, để đầu vào bả vai
cô,chịu đựng có phần đau đớn, kề sát vào tai cô, nói: “Dọa đến em rồi?”
An
Nhiên không dám thở mạnh, không nói gì, lắc đầu, lại gật đầu, cô thực sự bị dọa,
bây giờ, cô hoàn toàn không biết làm sao rồi.
Tô Dịch Thừa buồn cười