
tôi biết anh ấy sống tốt, tất cả đều không
còn quan trọng. Cho nên khi tôi gặphai người, tôi thật lòng chúc phúc hai
người."
"Vậy tôi nên cảm ơn sao?" An Nhiên hỏi, trên mặt lại không hề có ý cười.
Lăng Nhiễm cười, lắc đầu, nói: "tôi nói là tôi đã từng nghĩ thế, nhưng mà
hiện tại." Lăng Nhiễm dừng một chút, một lúc lâu, mới lên tiếng: "tôi phát hiện
căn bản là tôi không làm được, tôi không làm được chuyện lừa mình dối người trái
lương tâm gì mà chúc phúc cho hai người, nhìn thấy cô và a Thừa ở chung một chỗ,
đúng là tôi ghen tỵ muốn phát điên, đúng là tôi không lúc nào không nghĩ nếu như
không có một màn ngoài ý muốn kia, hiện tại tôi và a Thừa như thế nào. Nếu như
không có chuyện ngoài ý muốn hồi đó, biết đâu chúng tôi đã sớm kết hôn, biết đâu
ngay cả con cũng có rồi. A Thừa nhất định sẽ làngười cha tốt, người chồng tốt,
chúng tôi sẽ sống vô cùng hạnh phúc, rất mỹ mãn." Lăng Nhiễm nói, vẻ mặt kia như
là đang đắm chìm trong tưởng tượng của chính mình, mà không kiểm soát được.
"Nhưng mà không có nếu như, không phải sao." An Nhiên nói thẳng, giọng nói
bình tĩnh, nhưng đủ để đập tan tưởng tượng của cô ta."giống như trên đời căn bản
không có thuốc ân hận gì đó, chuyện đã xảy ra, làm sao có thể tưởng tượng nói
‘nếu như’ chưa từng phát sinh đây."
Lăng Nhiễm nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng cũng rất nhanh
đã bị cô ta che dấu, tay đặt phía dưới nắm chặt thành nắm đấm, nhìn cô cố gắng
làm mình mỉm cười, giọng nói hơi cứng ngắc nói: "quả thật không có nếu như, cho
nên mới có cô chen vào giữa tôi và a Thừa."
"Cho dù không có tôi, cũng có thể có người khác, vấn đề giữa cô và Dịch Thừa,
căn bản không phải có tôi hay không" An Nhiên trắng ra nói.
Lăng Nhiễm một lúc lâu không nói chuyện, nhìn cô, đột nhiên bật cười, mở
miệng nói: "bất kể là cô, hay là người khác, đều không quan trọng." Nói xong,
nhìn vết sẹo còn dữ tợn trên cổ tay mình một chút, nói: "căn bản là tôi không
thể nào buông tha cho a Thừa, căn bản là không thể nào nhìn anh ấy và người phụ
nữ khác ở cùng nhau, cái gì chúc phúc đều quá trái lương tâm rồi, tôi không làm
được, đã như vậy, tôi quyết định nhìn thẳng vào lòng mình, tôi chuẩn bị đoạt lại
anh ấy từ bên người phụ nữ khác, bất kể người đó là ai, tôi có lòng tin, chỉ cần
tôi muốn làm, tôi nhất định có thể làm được."
Ánh mắt nhìn thẳng An Nhiên, khóe miệng như ẩn như hiện nụ cười khiêu
khích.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một lúc lâu, An Nhiên mới nhàn nhạt hỏi, "hôm
nay cô Lăng tới tìm tôi, là hạ chiến thư sao?"
Lăng Nhiễm nhíu mày, nhún nhún vai, nói: "cô cho là thế, cũng không sao."
Chương 102.2
Nhìn cô ta một lúc lâu, An Nhiên gật đầu, bình tĩnh nói: "tôi biết rồi, nhưng
mà tôi cũng không cho là cô làm thế thì có tác dụng gì." Mặc dù cô và Tô Dịch
Thừa kết hôn chưa lâu, hai người cũng chưa hiểu nhau nhiều lắm, nhưng mà cô
không cho rằng Tô Dịch Thừa là loại người dây dưa không dứt khoát, nếu không,
anh sẽ không tuyệt tình với Lăng Nhiễm như thế.
"Có ý nghĩa hay không là do tôi quyết định." Dứt lời, Lăng Nhiễm đứng dậy:
"tôi muốn nói những thứ này, hi vọng cô có thể nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay."
An Nhiên bình tĩnh nhìn cô ta, không nói lời nào, không gật đầu, cũng không
lắc đầu.
Khóe miệng Lăng Nhiễm cong lên thành nụ cười khinh thường, rồi xoay người đi
ra khỏi phòng làm việc của An Nhiên.
An Nhiên sững sờ nhìn cánh cửa phòng làm việc được mở ra rồi đóng vào kia một
lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, cầm lấy bản vẽ trên bàn, chuẩn bị sửa chữa
tỉ mỉ lại, giờ mới nhớ tới vì Mạc Phi, đã để lại bản vẽ ở văn phòng làm việc của
Hoàng Đức Hưng, mà hiện tại ông ta cũng chưa hồi đáp cô bản vẽ đến tột cùng thế
nào, có được hay không.
Nghĩ như vậy, An Nhiên đứng dậy định bụng đến phòng Hoàng Đức Hưng lần
nữa.
Văn phòng của Hoàng Đức Hưng và của cô chia ra ở hai bên trái phải của công
ty, mà ở giữa là đại sảnh công ty. Cho nên khi An Nhiên đứng dậy đi về phía
phòng Hoàng Đức Hưng tất nhiên sẽ phải đi qua đải sảnh, mà Lăng Nhiễm không phải
là nhân viên công ty bọn họ, lúc này cũng không bận rộn như họ, thấy cô đi đến,
còn cố ý cười cười không rõ thâm ý với cô.
An Nhiên không để ý đến, đi thẳng đến văn phòng của Hoàng Đức Hưng, gõ cửa,
nghe thấy ở bên trong Hoàng Đức Hưng hô to vào đi, lúc này cô mới đẩy cửa đi
vào.
Có chút bất ngờ, người gọi là khách hàng kia còn chưa đi khỏi, anh ta đưa
lưng về phía cửa, An Nhiên cũng không nhìn thấy mặt.
Không biết rõ anh ta là ai vậy, dù sao đối với chuyện kinh doanh của công ty,
cô hoàn toàn mù tịt, cũng không muốn quản nhiều.
"Tổng giám, tôi tới lấy bản thiết kế lúc trước —" không đợi An Nhiên nói
xong, người đàn ông đưa lưng về phía An Nhiên xoay người lại nhìn, nhìn An
Nhiên, có chút bất ngờ nhíu mày lại.
An Nhiên cũng bất ngờ, "Chu hàn!" Cô không ngờ người đàn ông kia lại là Chu
Hàn!
Hoàng Đức Hưng có chút kinh ngạc nhìn nhìn Chu hàn, lại nhìn An Nhiên một
chút, nói: "An Nhiên, cô, cô quen biết Chu tổng?"
An Nhiên sững sờ gật đầu, nói: "vâng, gặp, gặp mặt vài lần."
"Thật là trùng