
ng.)
Ngâm xong liền phi luôn kiếm, kiếm cắm vào đống tuyết đọng dưới gốc mai, thân vẫn còn rung rung không ngừng. Chung quanh yên lặng, chỉ còn những bông tuyết rơi giữa đất trời, cứ rơi mãi rơi mãi.
Lúc đó gió thổi đến. Hà Bảo chợt thấy lạnh nên giật mình, nàng thấy Nạp Lan vẫn đứng lặng hồi lâu buồn bã giữa màn gió tuyết, bông tuyết rơi hết bông này đến bông khác vào vai áo hắn, cảnh tượng vắng lặng, cứ như giữa trời đất này, chỉ còn trơ trọi mình hắn.
Vì việc này mà Hà Bảo lo lắng cả ngày, đợi đến tối, thấy trong phòng không còn ai thì nàng mới cố gắng khuyên hắn: "Nô tì hiểu tình cảm của thiếu gia. Hà Bảo theo hầu thiếu gia từ nhỏ, từ khi Lâm Lang cô nương nhập cung, thiếu gia vẫn luôn sầu não không vui, nhưng mà ngày nay cô nương thành chủ nhân rồi, thiếu gia cũng phải lấy vợ, duyên phận cũng hết rồi. Mà thiếu gia nên nghĩ thoáng một chút, cô nương làm chủ nhân là chuyện đại hỷ."
Lúc này Nạp Lan mới biết nàng hiểu nhầm, lòng chua xót vô cùng: "Lẽ nào đến nay đến ngươi cũng không hiểu ta nữa... Ta chỉ vì không biết nàng bị ốm nặng đến mức nào. Nếu như không nặng thì sao phải truyền nữ quyến vào cung?"
Hà Bảo cũng biết việc này rất ít gặp, chỉ sợ bệnh của Lâm Lang đã rất nguy kịch, thế nhưng mở miệng vẫn là: "Mấy người Lão thái thái cũng đã đặc biệt đi hỏi người trong cung rồi, đều bảo là không nghiêm trọng, chỉ là nhiễm gió lạnh thôi." Đột nhiên nói: "Thiếu gia nếu đã lo lắng bệnh tình của cô nương như vậy, chi bằng nghĩ cách gửi cho cô nương một lá thư. Dù chỉ là hỏi thăm thôi nhưng cũng bớt chút lo lắng này của thiếu gia."
Nạp Lan nghe vậy liền lắc đầu: "Cung cấm nghiêm ngặt, làm gì được phép truyền đồ này nọ? Ta tuyệt đối sẽ không hại tới nàng."
Hà Bảo cười nói: "Thì ra là nô tì ngu ngốc, nhưng mà thái thái vào cung thỉnh an Huệ chủ nhân luôn đem theo vài thứ tinh xảo tặng người, mỗi lần về Huệ chủ nhân đều thưởng đồ này thứ kia. Sao thiếu gia không nhờ thái thái đem cho Lâm cô nương chứ, cũng coi như là tấm lòng của thiếu gia."
Nạp Lan vẫn lắc đầu như cũ: "Việc cũng đã đến nước này rồi, còn có ích gì?" Mấy năm trở lại đây, chung quy vẫn là bản thân hắn phụ nàng. Hắn liếc mắt nhìn ra một cách mờ mịt, tuyết bên ngoài óng ánh, chiếu vào song cửa sổ sáng như trăng. Đêm trăng sáng trong như thế này, không biết sau tường cung cấm nặng nề kia, nàng ốm thế nào?
Trời rét tháng ba, qua ngày Long Sĩ Đầu* vào ngày mùng hai tháng hai (âm lịch), trời vẫn còn rơi một vài bông tuyết nhỏ. Triệu Xương đi về từ phía tây lục cung, đứng ở cuối hành lang phủi phủi tuyết dính trên y phục. Đến nay, mỗi ngày hắn đều lĩnh mệnh đến tây lục cung, lúc về sẽ bẩm báo tình hình với hoàng đế. Hắn phủi hết tuyết trên người rồi lại lau lau đế giày vào tấm thảm nỉ dày, xong xuôi đâu đó mới đi vào noãn các, hướng người trước mặt khấu đầu.
* Ngày rồng ngẩng đầu: tương truyền là rồng ngủ đông, sau khi nghe tiếng sấm chớp ầm ầm đầu xuân thì ngẩng đầu dậy
Hoàng đế đang phê tấu, ngừng viết rồi hỏi hắn: "Sao rồi?"
Triệu Xương đáp: "Bẩm Vạn tuế gia, sáng hôm nay tinh thần của Vệ chủ nhân vẫn rất tốt, sau đó lại gặp người thân nói chuyện một hồi lâu, vẫn có vẻ vui lắm. Đến trưa ăn xong bát cháo, chủ nhân còn ăn được hơn nửa số chả giò mà thái hoàng thái hậu ban thưởng. Một lúc sau thì thấy khó chịu, liền nôn hết số thuốc đã uống ra."
Hoàng đế buông bút, hỏi hắn: "Ngự y đâu? Ngự y nói sao?"
Triệu Xương đáp: "Đã truyền hai vị thái y đang trực lúc đó là Lý Vọng Tổ và Triệu Vĩnh Đức rồi ạ. Hai vị ấy đều nói với nô tài là tinh thần chủ nhân không tốt, lại thêm đau lòng tích tụ nên mới ảnh hưởng xấu đến gan và dịch vị. Đã không thể dùng thức ăn để vực lại nữa rồi. Tinh thần không tốt dẫn đến tổn thương gan, gan gặp vấn đề thì càng không thể ăn uống, vì vậy mới luôn buồn nôn. Lời của hai vị đại nhân cứ quanh co mãi, nô tài ít học, không hiểu được hết."
Hoàng đế đã ra ý chỉ, tất cả đơn thuốc được kê ra đều phải trình lên cho hắn xem qua. Triệu Xương dâng đơn thuốc lên. Hắn xem xong liền đứng dậy, nhưng lại chỉ đi đi lại lại ở trong điện. Tiếng đồng hồ phương tây cứ tích ta tích tắc, Lương Cửu Công đứng hầu hạ một bên cũng thấy sốt ruột theo.
Hoàng đế thở dài một hơi, sai bảo: "Khởi giá, trẫm đi xem sao."
Lương Cửu Công gọi một tiếng: "Vạn tuế gia..."
Hoàng đế quát lạnh lùng: "Im mồm! Ngươi còn dài dòng là trẫm cho ngươi đến Bắc Ngũ Sở dọn phân!"
Vẻ mặt Lương Cửu Công y như đưa đám, hắn nói: "Vạn tuế gia, nếu như để người ta biết được thì nô tài chắc chắn phải đi dọn phân thật, đến lúc đó dù Vạn tuế gia có muốn nghe nô tài dài dòng cũng không nghe thấy nữa rồi."
Hoàng đế nôn nóng, cũng chẳng có tâm trạng mà để ý đến câu nói đùa của hắn: "Vậy thì đừng để người ta biết, ngươi và Triệu Xương đi với trẫm."
Lương Cửu Công thấy khuyên can không được, đành đáp: "Bên ngoài tuyết rơi nhiều, Vạn tuế gia vẫn nên mặc thêm áo vào." Nói xong thì đi gọi Họa Châu lấy chiếc áo choàng lông màu đen đến. Triệu Xương cầm chiếc ô lớn bằng lụa, Lương Cửu Công đi theo phía sau, ba người ra khỏi Càn Thanh cung trong yên lặng.
Vừa ra khỏi cửa thùy hoa t