
ng đất. Hoá ra là một chú sóc con, nó thấy có người liền vội vàng lủi mất. Hoàng đế nháy mắt ra lệnh: "Bắt lấy nó!"
Con sóc kia trốn rất nhanh, nhưng Hoàng đế vi hành xuất cung, cận vệ hộ tống đều là ngự tiền thị vệ giỏi nhất, ai ai cũng nhanh nhẹn. Hơn mười người chạy tản ra xa, vây quanh bốn phía nhằm dồn bắt con sóc.
Con sóc kia lúng túng, kinh hoảng, lập tức chạy về hướng ba người đang đứng. Nạp Lan nhanh mắt, tay tóm được cái đuôi lông nhung của nó. Nó kêu la ư ư một lúc cũng không thoát được bàn tay kia.
Phúc Toàn liền sai người đem chiếc lồng sắt tới. Tổng quản thái giám phủ Dụ thân vương - Quách Hưng Hải rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã mang tới một chiếc lồng vàng tinh xảo tới.
"Lồng nhỏ không có sẵn, may mà có cái lồng này, cũng đỡ phí phạm." Phúc Toàn cười.
Hoàng đế thấy chiếc lồng chim rất khéo léo, bên ngoài còn chạm trổ hoa văn hình ảnh đồng cỏ được dát vàng, hắn nói: "Cái lồng này đúng là hảo hạng. Lồng nhỏ như vậy thì nhốt chim gì?"
Phúc Toàn vừa cười hì hì vừa đáp: "Nô tài có nuôi một con chim màu xanh thẫm. Cái lồng này là để lúc đi kiệu thì nhốt nó vào rồi mang theo. Hôm trước bọn người hầu thay thức ăn cho nó, không cẩn thận làm chim tước bay mất, làm nô tài buồn bã bao nhiêu, chỉ nghĩ thôi hết rồi, số nó là được phóng sinh đi, chỉ còn lại cái lồng không này... Không ngờ hôm nay nó lại hữu dụng với Vạn Tuế Gia, đúng là phúc của nô tài."
Con sóc trong tay Nạp Lan vẫn đang kêu gào giãy dụa một cách liều mạng. Nó cào vào lòng bàn tay Nạp Lan khiến vài giọt máu chảy ra từ vết xước. Nạp Lan sợ nó giãy dụa thoát được liền rút cái đai lưng ra, quấn quanh mấy cái móng vuốt của con sóc rồi buộc thắt nút lại.
Con sóc không giãy được nữa, Nạp Lan bỏ nó vào trong lồng, Dùng cái khoá mạ vàng tinh xảo kia khoá lại. Phúc Toàn cầm lấy, tự mình đưa cho Lương Cửu Công. Trời có tuyết, âm u u ám, ngày đông lại ngắn, chỉ trong một lát sắc trời đã hơi tối. Vì Hoàng đế vi hành nên Phúc Toàn cứ thấp thỏm mãi không yên.
Hoàng đế hiểu tâm trạng hắn nên nói: "Trẫm hồi cung, đỡ cho khanh phải lo lắng trong lòng."
"Trước mắt chỉ sợ lại có tuyết rơi lớn hơn, đường đi trơn trượt, một lúc nữa trời sẽ tối đen mất, Hoàng thượng vẫn nên hồi cung sớm một chút, cũng tránh cho Thái hoàng thái hậu, Thái hậu - hai vị lão nhân gia lo lắng. Hoàng thượng bảo trọng long thể, cũng là đã vì bề tôi như nô tài rồi." Phúc Toàn cung kính nói.
Hoàng thượng cười: "Đuổi Trẫm đi thì là đuổi Trẫm đi, Trẫm đưa khanh cái bậc thang, khanh lại nói rõ hết cả ra."
"Hoàng thượng thương cảm nô tài, đương nhiên nô tài phải thuận theo cái thang mà trèo lên."
Vì đang vi hành nên tránh không quá rêu rao, Phúc Toàn vẫn tự mình tiễn Hoàng đế đi ra cổng chính, cùng Nạp Lan giúp Hoàng đế lên ngựa. Tuyết bay trên trời dày đặc, đại đội thị vệ vây quanh ngự giá, tiếng chuông leng keng, càng đi càng xa nhìn không rõ nữa. Chỉ nhìn thấy những bông tuyết kia, vẫn liên tiếp rơi từ trên xuống.
Hoàng đế về Tử Cấm Thành thì trời đã gần tối đen. Lúc hắn xuất cung cũng không ồn ào, hồi cung lại trong im lặng. Cung Càn Thanh vừa lên đèn, Hoạ Châu bỗng thấy hắn tiến vào, trên chiếc áo choàng đen phủ đầy tuyết trắng. Phía sau có Lương Cửu Công đi theo, cũng bị tuyết phủ lên cả người. Hoạ Châu giật mình, vội chạy tới giúp Hoàng đế cởi mũ, cởi áo choàng giao cho tên tiểu thái giám giữ lấy, mang ra ngoài phủi tuyết.
Trong noãn các vốn dĩ rất ấm áp. Lông mi, mặt mũi Hoàng đế còn vương mấy bông tuyết, trước cái ấm này, tuyết tan, khuôn mặt cứ trơn bóng. Thay y phục xong lại cầm khăn nóng tới lau mặt, xong xuôi mới truyền cơm tối và điểm tâm lên.
Lâm Lang dâng sữa nóng vào thì thấy Hoàng đế đang ăn tối liền lui xuống theo quy củ. Đợi Hoàng đế ăn xong, nàng mới đổi trà nóng dâng tới. Vì thời tiết giá lạnh, Hoàng đế đội tuyết đi một vòng quanh chín thành, chắc chắn cũng đã uống vài chén rượu. Tràng kỉ trong noãn các cực kì ấm áp, Hoàng đế chỉ mặc một y phục thường ngày mỏng manh.
Vì uống rượu nên trên mặt hắn hơi nóng. Cầm chén trà nóng hổi lên, không vội uống mà đem chén trà đặt xuống bàn. Hắn chợt nhớ ra một chuyện, cười nhẹ mà nói: "Có thứ này cho nàng." Nhìn sang Lương Cửu Công, Lương Cửu Công hiểu ngay, vội đi lấy.
Trước mặt Lâm Lang là một chiếc lồng sắt mạ vàng tinh xảo. Trong đó có nhốt một con sóc nhỏ, đôi mắt đen nhánh to tròn, đang trừng mắt nhìn nàng. Nàng bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy chiếc lồng. Trên má trái vừa cười đã thấp thoáng thấy má lúm đồng tiền.
Hoàng đế đứng dậy cầm lấy chiếc lồng: "Để Trẫm bắt ra cho nàng nhìn." Lương Cửu Công thấy cảnh này đã yên lặng lui xuống từ lâu.
Con sóc đã vùng vẫy một lúc, hiện giờ nằm im re run rẩy trong lòng bàn tay Hoàng đế. Lâm Lang thấy nó dễ thương ngoan ngoãn, liền khẽ vuốt lớp lông nhung ở đuôi nó, bất giác nói: "Thật là thú vị."
Hoàng đế thấy nàng cười xinh đẹp, dưới ánh đèn chỉ cảm thấy rực rỡ như ngọc sáng, đẹp đẽ rạng rỡ. Má lúm đồng tiền lộ ra như nụ hoa mai, hương thơm lan toả. Hoàng đế cười nói: "Cẩn thận nó cắn nàng đấy." Nói xong liền nhẹ nhàng đặt con sóc vào bàn tay nàng.
Nàng thấy con