
"Một lời của công tử nặng ngàn vàng, Lương Phần hoàn toàn tin tưởng. Đại ân này không thể cảm tạ bằng lời."
Dung Nhược không đáp lời, hắn trầm ngâm, đặt tờ giấy xuống án rồi viết viết. Khương Thần Anh đứng cạnh hắn, đọc to từng câu lên cho mọi người cùng nghe. Đó là một đoạn đối với "Kim lũ khúc". Đên khi Khương Thần Anh đọc câu "Tuyệt tắc sinh hoàn Ngô Quý Tử, toán nhãn tiền, thử ngoại giai nhàn sự"②, mọi người đều cảm thấy xúc động. Dung Nhược viết tiếp câu cuối cùng: "Tri ngã giả, Lương Phần nhĩ"③, Cố Trinh Quán đã rơi lệ từ lâu, hắn nhìn chằm chằm vào Dung Nhược, cảm động mà nói: "Lương Phần có được người bằng hữu như công tử, kiếp này cũng không cầu gì hơn."
②,③: ý bảo việc quan trọng nhất trước mắt chính là cứu người
Từ ngày đó về sau, Dung Nhược cố gắng hết sức tìm kiếm cơ hội để giải thoát cho Ngô Triệu Khiên kia, chỉ hận là không có. Trong lòng hắn không vui, mỗi ngày đều ở trong phòng lặng lẽ đối diện với quyển sách. Vì mấy ngày gần đây trời đều đổ tuyết lớn, Hà Bảo dẫn theo một đoàn a hoàn đi hốt tuyết, đổ đầy cái hũ rồi sai tên sai vặt chôn xuống gốc cây mai. Đúng lúc này thì ngoài cổng có thiệp đưa tới, Hà Bảo liền vội chạy ra nhận, đem vào phòng bẩm với Dung Nhược: "Thiếu gia, phủ Dụ thân vương sai người đưa thiệp tới."
Dung Nhược cầm lấy đọc qua, thì ra là mời hắn đến Vương phủ ngắm tuyết uống rượu. Hắn vốn không muốn đi, tâm tư hắn đang đặt tại chuyện cứu viện Ngô Triệu Khiên, bỗng chợt loé lên một suy nghĩ, hắn biết vị Dụ thân vương cao quý kia có tiếng nói trước mặt Hoàng đế, vậy sao không nghĩ cách thông qua Phúc Toàn.
Do gần đây Dung Nhược với Phúc Toàn qua lại dần thưa, mấy lần thiệp mời yến tiệc hắn đều từ chối không đi thế nên Hà Bảo cứ ngỡ lần này cũng vậy. Không ngờ Dung Nhược lại sai bảo: "Đem áo choàng tới đây, bảo bọn họ chuẩn bị ngựa." Nàng vội hầu hạ hắn mặc áo, tiễn tới tận cổng.Phủ Dụ thân vương được xây từ năm Khang Hy thứ sáu. Phủ của thân vương, đương nhiên nguy nga lộng lẫy, hoa lệ đẹp đẽ. Dụ thân vương Phúc Toàn mở yến tiệc ở vườn hoa sau phủ. Một dãy hòn giả sơn quanh co, ẩn hiện thấp thoáng sau nó là hành lang với mái vòm cong cong. Phía xa xa của dãy giả sơn là một cái hồ, dưới hồ có đậu thuyền nhỏ. Hồ nước cũng kết băng thành một tấm kính mỏng trong suốt trên bề mặt từ lâu. Bao quanh gian phòng trên thuyền là hơn mười cây mai. Chưa đến mùa, hoa mai chưa nở bông, nhưng chỉ cần qua khoảng tháng nữa là hương mai sẽ ngào ngạt khắp nơi. Đi vào trong gian phòng, thảm đã được trải sẵn từ lâu, cả phòng được bao phủ bởi không khí ấm áp.
Đang ngồi đều là các vị hiển quý (chức tước cao) trong triều, Dung Nhược tiến tới, tiếng nhao nhao hàn huyên chào hỏi trên thuyền càng náo nhiệt.
Phúc Toàn lại giơ tay vỗ nhẹ một tiếng, vài tiểu a hoàn áo xanh đứng bên cửa sổ, vô cùng nhanh nhẹn chạy tới, đồng loạt kéo mành cửa ra. Bốn mặt của gian phòng trên thuyền đều được che bởi mành lớn, mọi người khẽ rùng mình. Thế nhưng chẳng ngờ là không có cơn gió lạnh nào thổi hắt vào mặt cả, nhìn chăm chú lên, hoá ra phía sau mấy cái mành lớn là lớp thuỷ tinh trong suốt của phương tây, thoạt nhìn như không có gì ở đó. Cảnh tuyết khắp nơi ngập tràn trước mắt, thân ở trong phòng vẫn thấy ấm áp như tiết xuân.
Thuỷ tinh trong suốt phương tây kia, một thước (1/3m) vuông vắn cũng có giá trên trời rồi, nhiều thuỷ tinh như thế mà tấm nào tấm nấy cũng cao cả trượng, mọi người chưa ai từng thấy cả. Bình thường thì quan lại, người giàu có cũng dùng kính thuỷ tinh làm cửa sổ, nhưng đường kính cũng chẳng quá một thước.
Tấm thuỷ tinh to như vậy, chỉ sợ rằng chỉ có hậu duệ quý tộc thiên hoàng mới xa xỉ đến thế. Giữa yến tiệc, có người không nhịn được mà hô một tiếng: "Vương gia, tình này cảnh này mới gọi là ngắm tuyết chứ."
Phúc Toàn cười đáp: "Dưới cửa kính thuỷ tinh uống rượu ngắm tuyết đúng là thú vui của cuộc đời." Vừa quay mặt sang liền thấy Dung Nhược: "Hôm kia gặp Vạn Tuế Gia, Hoàng thượng còn nhắc muốn đi Nam Uyển ngắm tuyết. Chỉ tiếc mấy ngày gần đây bận rộn với việc triều chính, phải chờ tình hình Tứ Xuyên ổn định, đại giá mới có thể rời kinh được."
Dung Nhược là ngự tiền thị vệ, nghe Phúc Toàn nói vậy, hắn đáp: "Như vậy thì lễ nghi hộ tống cũng nên chuẩn bị sớm mới được."
Phúc Toàn không khỏi cười cười: "Hoàng thượng mới cất nhắc nhạc phụ tương lai của ngươi - Pha Nhĩ Bồn lên làm Nội đại thần rồi, việc hộ tống lần này sẽ là nhiệm vụ đầu tiên của ông ấy từ sau khi nhậm chức."
Chén rượu trong tay Dung Nhược khẽ run, vài giọt rượu văng ra. Phúc Toàn lại cực kì đắc ý với việc này, hắn bảo: "Vạn Tuế Gia vẫn nhớ chuyện của ngươi, đã hỏi ta mấy lần rồi. Ngày tết nhất đưa lễ hồi môn... vẫn là để đến năm mới hãy đưa, qua mấy tháng nữa là có hỷ sự rồi."
Chư vị trong gian phòng đồng thanh nói: "Cung hỷ Nạp Lan đại nhân." Chén rượu tới tấp nâng lên kính. Trong lòng Dung Nhược đau đớn vô cùng, chỉ đành gắng gượng nở một nụ cười. Một chén rượu nuốt xuống, cơn ho bỗng tới, vị cay nồng như xé cổ họng, hắn không nhịn được mà ho liên hồi. Chợt nghe có người nói: "Dưới cảnh sắc thế này cũng nên làm một và