Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326185

Bình chọn: 10.00/10/618 lượt.

ra, có đến gần ba thước, sợ rằng chỉ cần một quyền cuốn vào eo cô, liền có thể đem cả người cô nuốt vào trong cái miệng đỏ như lửa kia của nó.

Thất Dạ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ loại sinh vật bò sát hình rắn này. Quan trọng nhất là, nó còn khổng lồ như vậy, cô nhìn thấy nó, cả người cũng mềm nhũn, căn bản không có sức dám cùng nó đối kháng!

"Tôi nói, cô còn không tin, ở nơi hoang vắng này, động vật có thân hình to lớn đặc biệt nhiều!"

Tâm tình Gia Mậu rất là vui vẻ, mặc cho hai tay của cô quấn ở bên eo của mình, nhỏ giọng cười nói.

Con mẹ nó anh không thổi khúc nhạc rách đó, nó sẽ xuất hiện sao?! Khốn kiếp!

Thất Dạ đối với anh ta, cũng là hận thấu xương, nhưng lúc này, cô cố nén, cũng không thể lại nói ra lời khiêu khích Gia Mậu nữa. Nếu lại chọc tức anh ta, với tính cách tàn bạo kia, thật có thể sẽ ném cô cho con mãng xà kia. Phải nói nếu vứt sinh mệnh của cô để mặc người chém giết, cô ngược lại có thể tự nhiên thanh thản tiếp nhận, thậm chí, muốn giết sài lang hổ báo cũng không sợ, nhưng là rắn, lại không được!

"Gia Mậu, bỏ qua cho tôi!" Cô dùng hết toàn lực, mới phun ra được mấy chữ này: "Tôi không dám vậy nữa!"

Nam Thất Dạ, thức thời mới là trang tuấn kiệt! Đây mới là lựa chon sáng suốt của ngươi, nhịn một chút, không có gì không vượt qua được!

Gia Mậu đối với phản ứng của cô hình như lại không thích, ngón tay thon dài của anh ta nổi rõ khớp xương nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nói: "Không dám? Không dám cái gì?"

"Không dám không vâng lời anh, không dám chạy trốn nữa, không dám cãi lại, không dám. . . . . ."

"Được rồi!" Nghe những lời liên tiếp của cô, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là thanh diễm tuyệt đẹp của cô giờ phút này bị sợ đến đã có chút vặn vẹo, trong lòng Gia Mậu có cảm giác khó chịu. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhỏ giọng nói: "Không dám này không dám kia, mà cũng là cô sao?"

Không phải, nhưng còn không phải là bị anh ta ép hay sao?

Thất Dạ oán thầm, đối mặt với ánh mắt băng hàn kia, lại không dám nói điều gì, chỉ nói: "Tôi muốn về nhà!"

"Cái đó?" Gia Mậu nghe vậy, cũng không vội đem cô đi, chỉ nói: "Về nhà? Trở về nhà nào? Cô có biết hay không, nhà, là một nơi để cư ngụ, vào đó rồi, liền đời đời kiếp kiếp đều phải ở tại nơi đó, không thể nào mỗi ngày đều muốn chạy trốn!"

Anh ta muốn làm cái gì, dùng đến cái này để uy hiếp cô phải thề sao?

Con ngươi Thất Dạ nhanh như chớp đảo mấy vòng, con mắt sắc trầm xuống, cảm thấy gáy hình như bị cái gì đó đụng một cái, vốn là muốn mở miệng mắng chửi người đàn ông vô sỉ kia, liền lập tức ngừng lại. Hai vai cô cứng ngắc, chỉ phun ra một câu như vậy: "Tôi sẽ không chạy trốn nữa!"

Cô dám khẳng định, mới vừa rồi cái thứ âm ấm liếm một cái vào sau gáy cô, nhất định là đầu lưỡi của cái con rắn khổng lồ kia. Cái loại cảm giác ghê tởm đó, khiến cho ruột gan cô trào lên mãnh liệt, chỉ kém điểm không có phun ra!

Nghe lời nói sảng khoái của cô, tâm tình Gia Mậu không tệ cười cười, lòng bàn tay đáp xuống bả vai của cô, hướng sau gáy cô nhẹ nhàng vuốt đi, xoa xoa mái tóc rối bời của cô, nói: "Thật không?!"

"Thật." Thất Dạ nói lời trái với lương tâm.

Loại thề thốt này, cô chỉ coi như là ăn một bữa cơm, ăn rồi liền tiêu hóa, đợi cô an toàn, cô sẽ lại không nhớ tới nó nữa!

"Xem cô, giống như không có mấy thành tâm!"

Gia Mậu nhìn một cái thấu tâm tư của cô, không có mùi vị gì cả mở miệng, đôi mắt ám trầm, trồi lên lãnh ý, ép Thất Dạ, cơ hồ tuyệt vọng! Gáy, lúc này lại bị đụng một cái.

Không cần phải nói, cái lưỡi vừa rồi của con mãng xà kia! Loại cảm giác đó, cũng giống như lần này, nó là không nhịn được nữa rồi, muốn đem cô nuốt vào bụng Trong lòng Thất Dạ vô cùng sợ, thân thể cô càng lúc càng dựa sát vào người đàn ông này,hai má cô đỏ bừng vì tức giận, nghĩ một đằng nói một lẻo, nói: "Gia Mậu, tôi đảm bảo tôi sẽ không trốn đi nữa. Dù sao anh cũng lợi hại như vậy, tôi có trốn thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của anh, tôi còn muốn trốn nữa sao? Hao phí sức lực nữa sao?"

"Coi như là cô cũng biết tự lượng sức mình!" Gia Mậu thấy hài lòng, miệng thoáng qua nét cười nhạt. Hắn cầm chiếc kèn kèn ác-mô-ni-ca lên, đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng mà thổi, sau đó tiếng nhạc trầm bổng vang lên, người ở phía sau, cảm giác áp bức ban đầu, trong nháy mắt liền tan biến - -

Thất Dạ lấy hết dũng khí, quay mặt đi, đôi mắt nhìn thấy sân cỏ trống không, vừa chạy ra nhìn thì thấy vật kia không biết đã biến mất từ khi nào, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cả người ngã ngồi xuống mặt đất.

Cánh tay dài của Gia Mậu rất đúng lúc đỡ lấy eo cô, mang cả người cô lần nữa ôm vào trong ngực, đầu ngón tay chọc nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ở bên tai cô nhỏ giọng, nói: "Bảo bối, nhớ rõ, không cần khiêu khích tôi. Nếu không, em bị ép mất đi không chỉ là những thứ này!"

Thất Dạ tức giận, trừng mắt lên nhìn hắn, thái độ kiêu căng của hắn lại khôi phục giống như ngày thường. Chỉ là, lần này, cô không dám mở miệng phản bác lại Gia Mậu, chỉ dựa vào trong ngực của hắn, cố gắng tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, để cho trái tim đang l


80s toys - Atari. I still have