Teya Salat
Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326601

Bình chọn: 8.00/10/660 lượt.

)

-Thư Đặc* Bác Đốn (trung tá, là cấp dưới của Gia Mậu, chưa xuất hiện)

-Tư Khải Đặc* Hạ Phổ (chủ nhân đại điện Kaloka, chưa xuất hiện)

-Người đàn ông thần bí (tạm thời không biết thân phận)

*Người giúp việc:

-Mã Lệ* Mạc Nại (là quản gia gia tộc cấp cho phủ thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc)

-Tuyết Lỵ ( là nữ giúp việc gia tộc A Nhĩ Bá Đặc)

-Vưu Đức (trước mắt vẫn duy trì là thuộc hạ của người đàn ông thần bí)

-Ái Mã ( bà một nhân viên ở cửa hàng)

-Kiệt Phu (lái xe của Gia Mậu)

-Khác...

Còn có hai cô gái xinh đẹp nhất định không thể thiếu:

-Nam Thất Dạ (Nam Hi, từ thế kỷ 21 của Địa Cầu xuyên qua mà đến, trước mắt là thương tướng A Nhĩ Bá Đặc độc chiếm)

-Dung Thiên Đại (tù binh chiến bại, trước mắt người ở Ngõa La Luân bảo)

Nhìn Niên giới thiệu, mọi người một vốn một lời nhìn nhân vật phòng chừng có quen thuộc một chúy chứ? Phía dưới liền tiến vào thời gian VIP, câu chuyện này đơn thuần hư cấu, toàn bộ dựa vào thời gian tự động tưởng tượng. Có thiếu sót cái gì, kính xin mọi người than thứ. Chờ mong mọi người theo Niên đi tiếp, bởi vì đây sẽ là một câu chuyện vô cùng tuyệt vời!!! Nam nữ chủ Đấu Trí, Đấu Dũng, Tình chiến, Thương chiến, Quyền chiến.... Cái gì cần có đều có! Đầu ngón tay truyền tới xúc cảm ấm áp quá mức mãnh liệt, đầu ngón tay Thất Dạ cảm thấy thật giống như bị ngọn lửa bao vây hừng hực thiêu đốt, đốt cháy cả người cô như phát sốt nóng lên. Năm ngón tay cô nắm chặt thành quyền, cố gắng để mình tránh khỏi bộ vị nóng bỏng này của đối phương, ngẩng cằm lên đầy ngạo khí, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người đàn ông, tức giận trách mắng: “Gia Mậu · Dương · A Nhĩ Bá Đặc, anh bệnh à, buông tôi ra, đồ khốn kiếp!”

Tuy nói họa này chính là do miệng của cô tùy tiện nói mà thành, bắt cô phải phục vụ người đàn ông mình cực kì chán ghét này, còn không bằng giết cô một cách sảng khoái đi!

Đôi mắt trong trẻo của cô trừng lớn lên như chuông đồng, mặt tràn đầy vẻ hung dữ, giống như hận không thể giết chết anh trong nháy mắt. Nhưng, da thịt mềm mại xinh đẹp hiện lên vẻ tức giận trùng trùng, lại làm cho cô càng thêm kiều ~ mị đáng yêu. Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt Gia Mậu trầm xuống, cánh tay dài vươn ra, kéo thân thể lung linh này của cô về phía bắp đùi, ngón tay ma quái vốn đang chạm vào cửa động của cô càng tiến vào sâu hơn, ác độc mà cong lên móc lấy –

Mặt lạnh đi vì tức giận. Cảm giác đau nhức nhanh chóng chạy dọc theo thần kinh nhạy cảm của thân thể không ngừng xâm nhập vào, Thất Dạ hít vào một ngụm khí lạnh, chóp mũi thanh tú rõ ràng được điểm xuyết thêm một tầng mồ hôi trong suốt mà lóe ra ánh sáng long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi khẽ vặn vẹo, tư vị thống khổ, không cần nói cũng biết.

“Kháng cự, đối với cô không có lợi!”

Thanh âm khinh bạc lạnh lùng của Gia Mậu, cùng với khuôn mặt lịch sự tao nhã khí chất siêu phàm, thật giống như bị bao phủ bởi một tầng sắc thái lạnh lùng. Anh nửa híp đôi mắt hẹp dài, khóe mắt đúng lúc phát ra ánh sáng lạnh như mũi nhọn, ranh mãnh tinh nghịch, tựa như đang cười nhạo cô gái không biết tự lựa sức mình.

Động tác tùy ý hành hạ của anh khiến cho thân thể Thất Dạ đau đớn đến cuộn thành một đoàn, nhưng thời khắc nghe thấy lời cảnh cáo bá đạo của anh, phần tử phản nghịch ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô lại chợt bay lên.

Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dung mạo cô thanh cao hời hợt, cái miệng nhỏ nhắn vẽ lên một đường cong mỹ lệ, nổi lên một chút chế nhạo, lời nói phát ra, mang theo nồng đậm hương vị khiêu khích: “Thương tướng đại nhân, tôi hiểu rõ anh vì đạt được mục đích, vô luận là thủ đoạn xấu xa gì cũng sẽ sử dụng! Tôi hiện tại bị anh giày vò như thế này, cũng chỉ tại bởi vì nam nữ khác biệt, trời sinh sức mạnh không bằng anh mà thôi. Nhưng, anh thật cho rằng là tôi sợ anh rồi phải không? Tôi cùng lắm thì, chỉ là bị anh mạnh mẽ cưỡng chế, có gì hay chứ? Tôi chỉ xem là mình bị sói ác cắn một cái, ngoài ra, anh còn có thể làm gì tôi nữa?”

A, cô gái nhỏ này, thật đúng là muốn đối đầu với anh?!

“Cô nhóc, em thật là nhanh mồm nhanh miệng đấy! Xem ra, cái miệng nhỏ nhắn này...” Đầu ngón tay mượt mà nhưng có lực của Gia Mậu bỗng nhiên khẽ bóp cằm của cô, đôi mắt sắc chợt hiện lên một tia lạnh lùng âm u. Khuôn mặt tuấn tú của anh khẽ đến đưa lại gần cô gái, môi mỏng nhẹ giương, lưu loát phun ra những từ tiếp sau: “Rất thích hợp hầu hạ đàn ông!”

Thanh âm của anh, mát mẻ như nước, nhưng chữ chữ khí phách mười phần, như sao chổi bay qua, từ phía trên rơi xuống, đâm thẳng vào đáy lòng Thất Dạ, gần như đánh nát trái tim nhỏ vốn sóng nước chẳng xao của cô!

Tâm tư, bắt đầu khởi động, như tên rời khỏi cung, khó khăn để tự động điều khiển!

Anh, không phải muốn cô dùng miệng làm gì đấy chứ?

Theo bản năng đong đưa đầu, trái tim thắt chặt, ngay cả hô hấp, cũng phải cố hết sức!

“Cô thật hiểu ý tứ của tôi!”

Môi mỏng tà tà nhấc lên, khuôn mặt tuấn lãng của Gia Mậu, như núi xa trong tranh, sắc thái ám chỉ, cực kì, nồng đậm –

Lòng của Thất Dạ, lúc này rốt cục bắt đầu hiểu được mà khẩn trương.

“Không...”

Cô lắc đầu, yết hầu bỗng chốc chuyển động, ánh mắt trong suốt,