
tràn đầy vẻ kháng cự.
Gia Mậu nhẹ cười một tiếng, ánh sáng nơi đáy mắt, giống như sóng biếc lăn tăn, hút Thất Dạ vào trong đại dương mênh mông không thấy đáy, trầm luân đi xuống!
“Không muốn chịu đau khổ, liền ngoan ngoãn làm đi!”
Thời điểm thanh âm của người đàn ông trở thành giọng chính trong buồng xe một lần nữa, thân thể Thất Dạ, đã bị hắn đẩy xuống mặt đất. Hai đầu gối cô quỳ xuống đất, thân thể vừa đúng chen chúc vào khoảng trống giữa hai chân của người đần ông, phần bành trướng của đối phương tản mát ra hơi thở ác ma, đang ở ngay trước mắt, cơ hồ muốn áp vào gò má xinh đẹp của cô –
Gia Mậu dùng đầu ngón tay, níu lấy sợi tóc của cô, kéo cô đến gần...
“Buông tay!” Cánh tay của Thất Dạ nâng lên, dầu ngón tay bấu chặt mu bàn tay của người đàn ông, lấy sức lực yếu ớt của bản thân, liều mạng, không muốn tiếp xúc với chỗ đó của người đàn ông.
Móng tay của cô, tương đối sắc nhọn, vị trí bấu vào, đúng lúc là vết thương trước kia cô cắn lên mu bàn tay của anh. Bởi vì cô giương nanh múa vuốt, nên chỉ đảo mắt, liền thấy da thịt của Gia Mậu chuyển sang sắc thái đỏ sẫm, mùi vị máu tanh nồng nặc nhanh chóng tràn ngập trong không khí, làm cả buồng xe, đều tỏa ra mùi thuốc súng nguy hiểm!
Cô gái ngốc không thức thời, bên ngoài mỗi ngày không biết có bao nhiêu thiếu nữ suy nghĩ tìm cách đến gần anh, làm chuyện này cho anh, muốn dựa vào đó để lấy được lòng thương xót của anh, cô thì tốt rồi, không chỉ thời khắc đều kháng cự anh, còn xem anh như vật bẩn thỉu dơ bẩn, ngay cả anh hơi đụng một cái, cũng bày ra bộ dáng cực kì chán ghét!
Con ngươi Gia Mậu bỗng chốc co lại, trở tay giữ lại cổ tay nhỏ của cô, đầu ngón tay dọc theo cái cằm tinh xảo của cô dùng sức bóp một cái, môi mỏng mím thành một độ cong đáng sợ. Con ngươi của anh thẫm lại lạnh lùng tĩnh mịch như giếng cổ ngàn năm, khiến Thất Dạ rơi vào, liền không còn biện pháp tự kiềm chế, chỉ có thể bị anh giam giữ trong đó, bị vây trong một mảng băng giá rét trời đất âm u tối tăm, không thấy được bất kì ánh sáng nào –
Phỏng chừng anh ta sắp phát tác rồi, trong lòng Thất Dạ “lộp bộp” giật mình, hàm răng trắng như tuyết, liều mạng cắn vào môi dưới, lấy đau đớn hóa giải loại cảm giác kinh hoàng khiến trái tim run rẩy đó.
Ông trời, cô thật không nên trêu chọc anh ta –
“Nam Thất Dạ, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”
Lời nói trầm thấp giễu cợt, thanh sắc dữ dội, bật ra từ hai bờ môi mỏng hoàn mỹ lạnh lùng của Gia Mậu. Một luồng khí lạnh lùng, qua lại nhộn nhạo trong buồng xe, thật giống như công khai biểu thị sự tức giận của người đàn ông này!
Trong lòng Thất Dạ thật ra thì vô cùng sợ, nhưng cũng đã đắc tội với anh rồi, lòng kiêu ngạo tự ái của cô, không cho phép cô cúi đầu. Vì vậy, cô dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, ngẩng đầu lên, hướng về phía người đàn ông cao ngạo mà nói: “Ăn thì ăn, tôi há lại sợ anh sao?”
Cô ngược lại trước sau như một biểu hiện sự quật cường được vô cùng nhuần nhuyễn rồi, chỉ tiếc, không biết đây là biểu hiện không biết tự lượng sức mình sao?
“Ha ha!”
Gia Mậu đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh nhạt, hai mắt anh nhẹ nhàng híp lại, con ngươi phát ra ánh sáng sóng sánh rực rỡ, từng tia một dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ, giống như khiến cô, từ đó, chỉ có thể biến thành con mồi của riêng anh!
Nếu anh ta chỉ nổi giận, mắng chửi cô, giày vò cô, Thất Dạ cũng không phải sợ. Nhưng, hiện tại anh ta đang cười, hơn nữa, cười thật giống như gió xuân như hòa, Thất Dạ liền cảm thấy lo lắng. Bả vai cô không chịu được khẽ lay động, đáy mắt rõ ràng hiện lên một chút hốt hoảng, thân thể như nhũn ra, cả người xẹp xuống, mông nhỏ chạm đùi.
“Tôi bắt cô ăn!”
Thời điểm bốn chữ ngắn ngủi nhộn nhạo ở trên không, bàn tay dày rộng mà có lực của Gia Mậu chợt duỗi ra phía trước, đúng lúc bấm lên cổ Thất Dạ. Đốt ngón tay của anh, lấy tốc độ chậm rãi, từng chút, từng chút nắm chặt lại, ưu nhã, tự nhiên, giống như bóp một quả bóng nhỏ có thể biến dạng được, đùa bỡn một cách ác độc!
Cổ, thật giống như muốn đứt rời, vốn có thể hít thở một cách tự nhiên, giờ phút này lại biến thành một thứ xa xỉ.
Ngón tay của người đàn ông, cứng rắn như sắt thép, nắm lại, trực tiếp hung hăng đè một cái ở trên cổ họng của Thất Dạ
Thất Dạ cảm thấy, có một lưỡi dao sắc bén đang không ngừng tiến vào dọc theo cổ họng của cô, đâm thủng cổ họng cô khiến cô, từ đó không thể hô hấp –
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, bởi vì máu không cách nào lưu thông liền chuyển thành màu xám tro, Thất Dạ căn bản không cách nào thở được, lồng ngực thắt chặt giống như muốn bể ra. Năng lượng của cơ thể, bị động tác của người đàn ông giống như ác ma này lấy đi từng chút từng chút một, hai chân cô bắt đầu đạp loạn xạ hai cái, giống như con mồi sắp chết, đang cố gắng giãy giụa, tìm kiếm cơ hội mới –
Nhưng, lúc này cô ở trước mặt Gia Mậu, chỉ giống như con kiến hôi nhỏ bé, anh hiện tại chỉ đang đắn đo nhẹ nhàng vuốt vuốt trong lòng bàn tay, chỉ cần anh hơi dùng lực, cô sẽ trở thành vong hồn trong tay anh, không chịu nổi một kích, thậm chí chưa kịp hét lên một tiếng, thì t