Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325413

Bình chọn: 10.00/10/541 lượt.

tức giận. Thậm chí khuôn mặt cô còn nghiêng sang lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì.

Nhìn thấy môi cô chu lên rất đáng yêu, mặt Gia Mậu hơi nghiêng, hai bạc môi như giả như thật xẹt qua ý cười.

Thất Dạ cắn răng, cái đầu nhanh chóng quay sang hướng khác.

"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, bác sỹ Bác vừa tới, cậu ta đang chờ ngài trong phòng khách!" Mã Lệ đứng ở trước bậc cầu thang mở miệng, nhìn thấy Gia Mậu bước đến còn ôm Thất Dạ, liền vội vàng tiến lên nói: "Tôi sẽ mời anh ta đến phòng ngủ chờ ngài!"

"Ừ!" Gia Mậu lạnh nhạt đáp một tiếng, trực tiếp cất bước tiến vào thang máy.

Tầm mắt Thất Dạ nhìn theo bóng dáng Mã Lệ khuất bóng ở cửa phòng khách, cho đến khi nhìn thấy trang phục ưu nhã của Mã Đinh • Bác đứng dậy khỏi ghế sofa, mới lôi kéo áo của Gia Mậu, nói: "Anh đã kêu anh ta đến từ trước?"

"Tôi không muốn nhìn thấy, một tên ngu ngốc bởi vì làm trễ nãi thời gian cứu chữa mà bị giày vò đến chết!"

Thanh âm Gia Mậu không tính là nghiêm nghị, nhưng tuyệt đối không phải ôn hòa. Nhưng lần này, Thất Dạ nghe thấy không biết vì sao lại thấy vô cùng hưởng thụ.

Cô biết rõ, theo lời nói của Gia Mậu thì cái tên ngu ngốc kia chính là cô! Mà anh chọn sử dụng máy bay trực thăng để trở về phủ, là bởi vì. . . . . . Giúp cô tranh thủ thời gian?

Anh dụng tâm lương khổ như vậy, là thật sự quan tâm cô, hay chỉ là không muốn mất đi một món đồ chơi? !

Thất Dạ, đoán không ra!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bị cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào quá trình mình chẩn đoán thương thế cho cô gái, Mã Đinh thật sự cảm thấp có chút áp lực. Nhưng mà, anh không có can đảm hướng về phía người đàn ông kia hô, để tránh một chút lời nói. Phải biết rằng, con ngươi người đàn ông kia có bao nhiêu nghiêm túc, giống như chỉ cần anh làm ra một chút hành động kiểm tra dư thừa sẽ bị người đàn ông kia giết! Nhưng trên thực tế, trừ những tiếp xúc cần thiết thì anh cũng chỉ chăm chú chữa bệnh cho cô gái. Mà thỉnh thoảng anh chỉ đè nhẹ lên miệng vết thương của cô để xem thương thế thế nào, nhưng đó cũng là hành động cần thiết. Mỗi lúc như vậy sẽ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông kia bắn tới phía mình, lại càng sắc bén hơn. Khiến cho áp lực của anh, càng lúc càng lớn hơn.

Cuối cùng, thật vất vả mới xác định được trừ bỏ xương sườn bên cạnh bị đụng tổn thương ra thì lục phủ ngũ tạng và những thứ bên trong đều bình thường, trên rán của anh cũng toát ra mồ hôi hột to như hạt đậu.

Ngoại trừ ánh mắt Gia Mậu như muốn giết chết anh ngay lập tức ra, thì vẫn còn có ánh mắt sâu kín của cô gái trên giường, thấy anh vô cùng ngượng ngùng!

Làm một bác sỹ, anh làm được đến đây, không biết có phải nên gọi là thất bại!

Thấy anh thở phào một hơi, môi mỏng Gia Mậu trầm lãnh bật ra hai chữ: "Thế nào?"

"Bước đầu kiểm tra không có vấn đề gì lớn, nhưng tốt nhất là nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn, để tránh để lại nguồn gốc bệnh tật." Mã Đinh ngước mắt lên chạm vào tầm mắt của Gia Mậu, nhẹ nhàng nói.

Trời mới biết, thật ra thì anh chỉ muốn nói: tôi vừa đè mấy cái nên có thể xác định chính xác thương thế của cô ấy rồi, nhưng bây giờ tôi không dám, bởi vì cậu cứ nhìn tôi chằm chằm như thế, khiến tay tôi phát run, nên chẩn đoán bệnh không được tốt lắm!

"Mã Đinh• Bác, cậu cảm thấy dọa tôi tốt như vậy sao?" Hai cánh tay vòng trước ngực bỗng buông xuống, nụ cười lạnh lung hiện lên.

"Trên thực tế. . . . . . Vấn đề của cô ấy thật sự không lớn. Chỉ là. . . . . ." Mã Đinh nhún nhún vai, hơi bất đắc dĩ nói: "Cô ấy không thể liên tiếp xảy ra chuyện không may. Nếu không. . . . . . Đừng nói là cô ấy, dù là cậu. . . . . . Ý của tôi là, dù là đàn ông, cũng không chịu được!"

Trước đây là bệnh tình nguy kịch, sau đến ngón tay bị thương, bây giờ người lại bị tập kích đánh . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô liên tiếp bị thương, nếu như sau này cứ như vậy, e rằng không ai có thể chịu nổi!

Gia Mậu không nói gì, ánh mắt chỉ thoáng liếc nhìn Thất Dạ, đáy mắt cực kỳ tối tăm.

Thất Dạ hung hăng trừng mắt nhìn anh, con ngươi u ám, như muốn tố cáo chuyện cũng bởi vì anh mà ra!

"Cậu xác định cô ấy không bị tổn thương lục phủ ngũ tạng?" Đối với ánh mắt thù hận của cô, Gia Mậu không lưu tâm, tầm mắt của anh thong dong rơi trên người Mã Đinh: "Vấn đề này lớn nhỏ ra sao."

"Thượng tướng đại nhân không cần lo lắng, mạng của cô ấy rất cứng, người khác có giày vò thế nào, cũng không chết được." Chuyện gì Mã Đinh cũng có thể tha thứ, nhưng không dễ dàng tha thứ cho người hoài nghi y thuật của anh. Vì vậy, anh quay mặt sang, đem những chuyện không nên nói phun ra: "Cũng không thể tưởng những thứ này đều bởi vì ai đó mới tạo thành đấy!"

Sắc mặt của Gia Mậu hơi trầm xuống, đồng tử chìm xuống nguội lạnh u ám, ánh sáng lạnh sâu kín phát ra. Nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì, chỉ phất tay về phía Mã Đinh.

Mã Đinh có cáu kỉnh, nhưng cũng không đến mức lớn gan nhổ lông trên đầu lão hổ. Vì thế, sau ám hiệu của người đàn ông, anh thức thời lui xuống.

Thất Dạ lập tức lộn người quay lưng quay về phía Gia Mậu.

"


XtGem Forum catalog