
c là đi gặp lão tổ tông, không có cảm giác ấm
áp gia đình, chỉ có lòng biết ơn trĩu nặng.
Được gả đến đây, rời khỏi Khiêm vương phủ, nàng đã
không còn nhà nữa.
“Chủ tử, có một người xưng là Hải thúc dẫn theo một cô
bé đến xin gặp người, vương gia đã cho phép họ vào rồi.” Nguyệt Mi hấp tấp chạy
vào thông báo, nói xong mới nhìn thấy cả phòng đầy người.
“Hải thúc?” Mỹ Ly sững sờ, sao lão lại tới đây? Nỗi
chua xót trong lòng càng nặng nề, nàng chỉ có lão quản gia nửa người thân, nửa
người hầu này mà thôi. “Mau mời ông ấy vào.” Nàng muốn nặn ra một nụ cười,
không muốn cho Hải thúc lo lắng, chỉ là, giây phút này làm sao mà cười nổi, chỉ
có thể giữ vẻ lạnh nhạt thản nhiên mà thôi.
Hải thúc dẫn theo Giang Liễu vừa đi vừa ngắm nghía khu
nhà của Mỹ Ly, dần dần lộ ra nụ cười hài lòng. Tĩnh Hiên vương gia quả thật đối
xử không tệ với cách cách, nơi ở rất sang trọng và chăm chút.
Thấy Mỹ Ly có khách, Tề ma ma bèn cung kính cáo từ rồi
dẫn đám a hoàn về. Mỹ Ly gật đầu đáp lại, nhận ra bà ta lộ vẻ khinh thị khi
nhìn Hải thúc. Đặt bên lối ăn vận đẹp đẽ của Tề ma ma, trông Hải thúc rõ là
nghèo túng hơn nhiều. Mỹ Ly lẳng lặng quan sát hai người trước mặt, tưởng chừng
đang nhìn thấy Tố Doanh và bản thân mình.
Hải thúc cũng mất tự nhiên vì đám người ăn mặc hoa lệ
này, Giang Liễu thì sợ đến phát run, phải trốn vào sau lưng lão. Cho đến khi Tề
ma ma và các a hoàn lui ra, Hải thúc mới hoan hỉ ngồi xuống vấn an Mỹ Ly, run
rẩy gọi, “Cách cách”.
Mỹ Ly vội vã ngăn lại, đỡ lão ngồi xuống, trong lòng
thổn thức. Vì không muốn rơi lệ trước mặt Hải thúc, nàng cố dùng giọng bình
tĩnh hỏi: “Làm sao thúc lại đến đây? Đường xa như vậy mà.”
Nguyệt Mặc tưởng Hải Thúc là họ hàng nghèo đến nương
tựa Mỹ Ly, cử chỉ liền lộ vẻ coi thường, chỉ dâng đại lên một chén trà.
Hải thúc rối rít cảm ơn, mỉm cười nói: “Cách cách, lão
đến từ biệt người. Vương gia đã phái người về tiếp quản sản nghiệp của vương
phủ chúng ta, lão nô đứng ngoài quan sát một thời gian, thấy hiệu quả gấp mười
lần lão già này thì an tâm lắm rồi. Lão nô tuổi cao sức yếu, cách cách lấy
được…” Hải thúc dừng lại một chút, lão vẫn cảm thấy cách cách chỉ được làm trắc
phúc tấn thì thật uất ức, nhưng nhờ vào danh vọng và gia thế của Khánh vương
gia, cách cách rõ ràng đã cao quý hơn nhiều so với thời ở Khiêm vương phủ. “…
lấy được chồng tốt, lão nô cũng an tâm, có thể hưởng thanh nhàn được rồi, nên
về nguyên quán an dưỡng tuổi già.”
Mỹ Ly không trả lời ngay. Nhớ lúc cha mẹ qua đời, Hải
thúc thay nàng vất vả giữ gìn một vương phủ bệ rạc. Bao năm nay lao tâm lao
lực, nàng tưởng có thể giữ lão bên cạnh chăm sóc trọn đời, không ngờ lại có
ngày được lão đến từ biệt.
“Hải thúc…” Nàng muốn giữ lão lại, có lão thì nàng mới
không mất đi nhà mẹ đẻ dù đó chỉ là Khiêm vương phủ lụn bại. “Quê nhà thúc còn
ai nữa không?” Nàng hỏi.
Hải thúc cười ha hả, “Còn có vài ba đứa cháu, ai cũng
đòi chăm sóc lão. Cách cách đừng cười, chút tài sản của lão nô ở quê nhà cũng
đủ tính là giàu có, thêm vào vương gia thưởng bạc dưỡng già, dù mua mấy mẫu
ruộng xấu, vài gã người hầu, không lo chuyện áo cơm.” Giọng Hải thúc đầy ước mơ
và thỏa mãn.
Mỹ Ly nhìn khuôn mặt tươi tỉnh của lão, cuối cùng cũng
mỉm cười, “Vậy thì tốt rồi.”
Nàng muốn để Hải thúc rời đi, chỉ cần có cảm giác hạnh
phúc yên lành, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng, buông tay còn từ bi hơn nhiều
so với miễn cưỡng giữ lại.
Hải thúc quản lý Khiêm vương phủ nhiều năm, có rất
nhiều chuyện không an tâm nên cứ lải nha lải nhải cả nửa ngày trời, đột nhiên
giọng lão hơi lắp bắp: “Vương gia đặc biệt phái người tới lo việc quét dọn, lão
liền đuổi đám người hầu không cần thiết đi. Con nhỏ Giang Liễu theo lão đã lâu,
nhà nó cũng chẳng còn thân nhân, cách cách lại có nhiều a hoàn thế này…” Hải
thúc ấp a ấp úng, khiến Giang Liễu đằng sau lưng sốt ruột kéo kéo tay áo, Mỹ Ly
nhìn qua là hiểu ngay.
Không đợi lão mở miệng cầu xin, nàng nói: “Vậy để
Giang Liễu theo thúc về quê.” Giang Liễu cũng đi mất, nàng và Khiêm vương phủ
tách rời nhau, không còn chút liên hệ nào cả, dẫu ngày nào đó về nhà nhìn xem,
cũng chẳng gặp người hầu nào quen mặt.
Giang Liễu cảm kích quỳ xuống dập đầu, Mỹ Ly cũng mừng
giùm cho cô ta, theo Hải thúc thì không cần phải làm nô tỳ nữa.
Nguyệt Mặc cuối cùng cũng vỡ lẽ, lão già nghèo túng
này chính là quản sự nhà mẹ đẻ của chủ tử, nụ cười ấm áp hẳn lên, ân cần bước
tới khuyên nhủ: “Hải thúc, các vị lui xuống nghỉ ngơi, mai hãy nói thêm.”
“Không cần đâu. Quê nhà của lão cách đây có ba mươi
dặm, nhiều năm không về, mong nhớ lắm lắm. Lão đi liền bây giờ, đợi khi nào ổn
định thì sẽ đến thăm cách cách, dù gì cũng gần mà.” Hải thúc mỉm cười đáp,
cương quyết muốn rời đi.
Mỹ Ly cụp mắt xuống, chia tay dứt khoát như vậy cũng
tốt, “Nguyệt Mặc, lấy ngân phiếu trong hộp gấm trên giá xuống cho Hải thúc.”
“Không cần, không cần!” Hải thúc rối rít xua tay.
“Vương gia đã cho lão tiền dưỡng già rồi, không thể lấy thêm của cách cách
được.”
Mỹ Ly mỉm cười, “Hải thúc, cứ giữ đi. Ngoài thứ này
ra, con c