
nên bầm tím, mấy
ngày cũng không thết.
Có thái giám ở bên ngoài thấp giọng nói: “Nương nương, sắc trời
không sớm, có thể kêu người vào giúp ngài rửa mặt chải đầu chưa?”
Ta nói: “Kêu người mang hai bộ quần áo vào đi,
hoàng thượng quá nhiệt tình …”
”Nô
tài hiểu…”
Ta biết rõ, những điều tên thái giám ở phía sau rèm
nghe thấy sẽ truyền đến tai người có tâm nào đó, mà không có ai biết
sau hết thảy những chuyện đó, trong giọng nói của ta còn mang theo
một chút nũng nịu cùng vui sướng, còn có thể khoe khoang bảo người mang hai bộ
quần áo tiến vào. Sẽ không ai hoài nghi chuyện ta được sủng ái.
Chỉ cần hoàng thượng không đề cập đến, ta vẫn là một
vị phi tử thỉnh thoảng được ân sủng.
Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho mấy kẻ bị ta bắt
được nhược điểm không đến mức sinh ra sát tâm, thí dụ như Khổng thượng cung.
Từ khi ta vào cung đã trải qua không biết bao nhiêu
cay đắng, một chút cực khổ này sao có thể đánh bại ta. Mặc xong quần áo,
ta cẩn thận lấy mảnh sa mỏng xé thành hai nửa để hoàn toàn nhìn không ra nó đã
từng bị dùng làm dây thừng, sau đó tùy ý ném nó trên mặt đất, lại cố ý để lộ ra
những vết hồng trên cổ, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài. Cảnh tượng bên trong
tự nhiên trông rất là kiều diễm.
Khang Đại Vi thấy ta đi ra, lúc nàymới liếc mắt thăm
dò một cái, phân phó hạ nhân: “Vào quét dọn sạch sẽ đi.”
Ta vẫn ngồi kiệu xuân trở lại Lan Nhược hiên như
cũ.
Không để ý đến sự hầu hạ ân cần của Tố Hoàn, ta trở
lại gian phòng liền nằm xuống.
(1)Nghỉ sơn thức đỉnh, nghạnh sơn thức đỉnh: là một
loại hình thức kiến trúc nóc nhà của Trung Quốc cổ đại. Trước
sau hai dốc, hai đầu nóc nhà cùng đầu hồi cân bằng, cấp
bậc kiến trúc của Ngạnh sơn thấp hơn loại hình nghỉ sơn, huyền sơn.↑
(2)Khung cửa sổ hình vết rạn băng:↑
(Tựa
đề là câu thơ nằm trong bài Bần gia nữ của Bạch Cư Dị_ý chỉ sự giàu sang phú
quý)
Ngày hôm sau, tự nhiên có người của cục Thượng Cung
đưa tới vài thứ đồ đạc của phi tử được ân sủng. Lần này Khổng Văn Trân không
dám có nửa điểm sơ xuất, đồ dùng không bị bớt xén, cũng không có thứ nào là
hàng nhái.
Ngày lại qua ngày, chớp mắt, đã qua hai tháng. Từ một
lần đó, Hạ Hầu Thần cũng không gọi ta tới thị tẩm nữa. Ta âm thầm vui mừng,
bằng một lần được ân sủng, ta đã có thể tự do tự tại, không cần lo lắng về sự
an nguy của tánh mạng trong vòng ba bốn tháng, về phần sau khi thời gian này
trôi qua, ta nghĩ, cuối cùng ta sẽ tìm ra biện pháp.
Tuy Tố Hoàn không một lòng một dạ với ta ,nhưng vẫn
nghe ngóng không ít tin tức từ các nơi hẻo lánh trong cung báo cáo cho ta.
Hoàng thượng vừa đại hôn, người hắn lấy là Thời Phượng Cần nữ nhi của
đương triều nhất phẩm Đại tướng quân Thời Văn Long. Ta rốt cuộc đã rõ vì
sao thái hậu lại thất bại. Gia tộc Thượng quan trên triều đình vốn mạnh
hơn Thời gia rất nhiều, nhưng Thời gia lại nắm giữ binh quyền, khiến gia tộc
Thượng Quan không thể coi thường. Thời gia vốn là phái trung lập, đã không giúp
thái tử, cũng không giúp Nhị hoàng tử, hiện tại xem ra, cục diện này đã bị Hạ
Hầu Thần đánh vỡ. Hắn lấy vị trí hoàng hậu ra dụ, nhận được sự trợ giúp của
Thời gia, cho nên Thượng Quan thái hậu đành phải lui ra sau màn.
Ta không oán bản thân không nhìn rõ thời thế, chỉ
trách vận khí mình không tốt. Nhưng điều ta thủy chung vẫn không rõ là, vì
sao hoàng thượng lại bỏ qua ta? Giá trị lợi dụng của ta rốt cuộc là cái
gì?
Nghe nói hơn phân nửa cung nữ bên cạnh thái hậu
không biết kết cuộc ra sao, mà công công tổng quản nội giám và Từ phu nhân
đã bị đánh chết, tro cốt rải xuống giếng cạn. Thượng Quan thái hậu vô hình
chung bị giam lỏng, mỗi ngày chỉ ở trong cung ăn chay niệm Phật.
Hắn sẽ không làm việc vô nghĩa, buông tha ta tất có
nguyên nhân khác : hoặc là người nhà ta còn có giá trị lợi dụng hoặc là ta vẫn
còn giá trị lợi dụng.
Chỉ cần ta tìm ra giá trị của mình, như vậy, nếu thuận
theo hắn, liền có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng này. Từ lúc bắt đầu, ta tham gi hành động của thái hậu, không chỉ đơn thuần vì muốn báo thù cho người
nhà—— thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy luật tất yếu, phụ thân chết là do
chính lựa chọn của ông, ông lựa chọn Nhị hoàng tử, cũng là đã lựa chọn cái chết
cho chính mình—— mà ta hiểu rằng, nếu như thái tử đi lên đế vị, sau khi tra xét
biết ta là con cháu Ninh gia, vị trí thượng cung sẽ không có phần ta. Ta khổ
cực nhiều năm như vậy, làm sao có thể nhường chỗ này lại, cam chịu thất bại một
lần nữa?
Mà thời điểm đó, Thượng Quan gia ở trong triều lại
hưng thịnh như mặt trời ban trưa, không ai có thể ngăn cản. Ta cho rằng, đây là
cục diện thắng lợi, không nghĩ đến, thắng lợi kia lại biến thành thất bại thảm
hại.
Thái tử hơi gầy yếu trong mắt ta, lại có sự mưu lược và
gan dạ sáng suốt như thế, khiến ta không dám tin kể cả phương diện kia, hắn
cũng dũng mãnh đến như vậy.
Nghĩ tới đêm đó, trái tim ta liền rối bời. Ta biết,
trong cung nữ nhân đông đảo, một đêm ân ái đổi lấy một chút yên ổn ngắn ngủi,
mà kỳ hạn này, bất quá chỉ là mấy tháng mà thôi.
Mấy tháng vừa qua, những người bị