
ầu nơm nớp lo sợ, người của nội thị giám*** không ngừng ra ra vào
vào, mỗi một lần ra vào, liền có cung nhân đau đớn cực độ như cha mẹ chết bị
bắt ra, trong các cung nhân đó có cả những người địa vị không tầm thường, hoặc
đại thái giám, hoặc cung nữ quản sự, ngay cả cục Thượng Cung, cũng bị tróc nã
mấy cung nữ cấp tư chế. Từ sáng sớm, Khổng Văn Trân đã luống cuống tay
chân, chạy đến chỗ ta tìm hiểu tin tức, ta chỉ lạnh lùng nói với nàng:“Ngươi không làm gì
sai, thì sợ cái gì?”
(***Nội
thị giám: đơn vị quản lý sự vụ trong cung đình, công việc chính là tuyên độc
thánh chỉ, chăm lo việc ăn ở đi lại của vua, quản lý thu chi trong nội
cung..vv)
Lúc này nàng ta mới bình tâm lai, thần sắc
nhìn ta lại càng thêm kính sợ. Trong mắt nàng, ta có thể dựa vào thái hậu
mà không ngã, mỗi một lần cung đình biến động đều có thể ung dung đứng ngoài,
vốn không phải là chuyện người thường có thể làm được.
Ta đang lo lắng, chợt nghe bên ngoài Lan Nhược hiên
truyền tới tiếng bước chân mơ hồ. Tố Khiết từ ngoài cửa chạy vào, bước tới
thông báo: “Nương
nương, hoàng hậu nương nương tuyên chỉ kêu ngài qua Chiêu Thuần cung.”
Ta khẽ gật đầu, đứng dậy, để Tố Hoàn giúp ta phủ thêm
áo ngoài xanh ngọc viền trắng để ngăn mưa phùn bên ngoài. Đi ra hoa các, dưới
mái hiên đã có mấy tên thái giám thuộc nội thị giám đứng đợi, mỗi người đều mặc
áo tơi bằng vải bố, vẻ mặt nghiêm trọng, thấy ta đi ra, chỉ nói: “Nương nương, kiệu
đã chờ ở ngoài cửa, mời nương nương khởi giá.”
Ta khẽ gật đầu, ngồi lên kiệu, trong màn mưa dầm, chậm
rãi đi về hướng Chiêu Thuần cung. Một đường đi qua, tường đỏ dính nước mưa,
biến thành màu đỏ sậm, ngói lưu ly màu xanh trên tường lại càng
sáng rõ, đầu cát thú nằm trên mái hiên mông lung mơ hồ. Trong
cơn mưa tầm tã như thế, lại có không ít cung nhân mặc áo tơi xếp
thành đội chạy nhanh trong màn mưa, có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va
chạm vào hông bọn họ.
Ta biết, thành công hay thất bại, sớm đã hạ màn, kết
quả sắp công bố.
Lúc ta đi tới Chiêu Thuần cung, trong cung đốt không
ít đèn. Mưa bụi mênh mông ngoài cung giống như không thuộc về nơi này,
Chiêu Thuần cung vẫn sáng rõ đường hoàng như trước. Thái giám dẫn
đường cung kính dẫn ta vào đại điện, hoàng hậu đang ngồi trên ghế phượng
sơn vàng, gương mặt không giấu nổi sự vui mừng, thấy ta đi tới, lại từ trên ghế
đi xuống. Ta vội vàng đi lên vài bước, hành lễ theo thông lệ. Nàng đến gần
bên cạnh ta, đưa tay đỡ ta đứng dậy, nói: “Muội muội, chúng ta
thành công rồi.”
Đây là lần đầu tiên nàng gọi ta là ‘Muội muội’, bất
luận về sau ra sao, giờ khắc này, nàng đã coi ta là đồng minh, một nanh vuốt có
thể dựa vào, mục đích của ta rốt cuộc cũng đã đạt được.
Nàng buông tay ta ra, ý cười đầy mặt, “Muội muội, đúng như
muội mật báo, hôm nay bà ta định cho trong ngoài cung nhất tề động thủ.
Hội kiến với Ngũ vương trong triều, muốn bức hoàng thượng thoái vị, mà trong
cung, vây cánh còn lại của bà ta cũng ra tay vào hôm nay, muốn khống
chế hậu cung trong tay một lần nữa. Nghe nói binh lực của Ngũ vương ở
ngoài cổng thành đã bị một lưới bắt gọn, hiện giờ hoàng thượng đang ở trên
triều chấn chỉnh triều cương.”
Nàng ta vô cùngvui mừng, trên mặt là niềm vui khi được
đồng cam cộng khổ cùng hoàng thượng, mà trong lòng ta tự nhiên cũng
rất vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu như không thể thành công, chờ đợi ta
sẽ là cái gì? Tuy rằng trong chuyện lần này, ta chẳng qua chỉ đảm đương
một vai trò nho nhỏ, nhưng ta đã phản bội một lần nữa, dù có chết ngàn lần
cũng không hết tội.
Trận phong ba này sớm đã thai nghén từ rất lâu, tân đế
tùy ý để cho thái hậu ở trong cung mà không chịu bất cứ tổn thương nào, chẳng
qua là do thời cơ chưa tới, cho nên hắn mới chỉ rửa sạch Trường Tín cung, dư
đảng còn lại vẫn một mực chưa động vào. Hắn bận tâm đến thế lực Thượng Quan
tộc ngoài cung, cũng bận tâm thế lực của các phiên vương khác, cho nên,
hắn chỉ có thể chờ đợi lúc bọn họ yếu thế, sau đó mới hành động. Tưởng tượng
như vậy, tâm tình ta liền rất tốt, việc hắn đày đoạ ta tựa
hồ về tình cũng có thể tha thứ. Triều chính như thế, thế cục như thế,
hắn không có chỗ trút giận, tự nhiên đành phải trút hết lên người ta.
Ta thì đáng gì? Người hạ tiện mệnh cũng tiện, cho nên,
mới trở thành đối tượng để hắn giận cá chém thớt.
Nhưng từ hôm nay trở đi, ta sẽ không còn bị như thế nữa.
Hoàng hậu đã hiểu lòng trung của ta, dù hoàng thượng không sủng hạnh ta nữa,
trong hậu cung cũng có một chỗ nhỏ nhoi dành cho ta, từ nay ta cũng có thể
sống thật tốt.
Vừa nghĩ tới chuyện này, ta càng thêm vui sướng, nụ
cười không khỏi dâng tràn trên mặt, xoay người nói với hoàng hậu: “Chúc mừng nương
nương, có thể giúp đỡ hoàng thượng bình ổn một hồi đại họa là vinh hạnh của
thần thiếp.”
Hoàng hậu nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của ta, nhất
thời bối rối, “Muội
muội cười lên thật xinh đẹp vô cùng. Về sau muội muội nên cười nhiều một
chút, như vậy hoàng thượng mới thích!”
Ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu, “Tính tình thần thiếp
vốn là như vậy, chỉ vì hôm nay nhìn