XtGem Forum catalog
Thượng Cung

Thượng Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329993

Bình chọn: 9.5.00/10/999 lượt.

rốt cuộc cũng đi ra khỏi phòng. Ta nghe được tiếng bước

chân của hắn càng lúc càng xa, từ từ ngừng khóc, lại cảm thấy cả người mất hết

sức lực, ngay cả tay cũng không muốn nâng lên, chỉ run run kéo cái chăn ở cuối

giường qua, chui đầu vào, không suy nghĩ gì nữa, chỉ mong có thể cứ ngủ như vậy

mà chết luôn.

Không hề quan tâm đống hỗn độn trong phòng bị người ta

nhìn thấy, truyền ra, cũng không trông nom hoàng hậu sẽ nhìn ta thế nào, ta chỉ

muốn ngủ thật say.

Ta cũng đã ngủ thật. Khi ánh nắng xuyên qua song cửa

sổ, rơi xuống trên người ta, lúc ấy ta mới tỉnh dậy. Đột nhiên nhớ lại hết thảy

những chuyện tối hôm qua, trong lòng ta càng thêm uể oải. Ta là người chưa bao

giờ khóc, lại gào khóc thảm thiết ở trước mặt hoàng thượng, chắc là đã khiến

cho hắn phiền chán không thôi, thỏa mãn xong liền rời đi, hiện tại sẽ không đến

thêm lần nữa chứ? Như vậy cũng tốt, ta có thể chuyên tâm bợ đỡ hoàng hậu, khiến

nàng tin tưởng ỷ lại vào ta. Bất quá, việc nhận hoàng ân tối hôm qua truyền đến

tai hoàng hậu, thì nên giải thích như thế nào mới tốt đây?

Ta nghĩ rồi lại nghĩ, giải thích quá rõ ràng cũng

không tốt, dù sao phi tần mấy tháng mới nhận hoàng ân như ta không tính là được

sủng, không bằng chậm rãi để việc này phai nhạt, cuối cùng nàng cũng sẽ quên

nó. Sẽ có phi tần khác được sủng khiến nàng chú ý, mà ta lập tức làm nhiệm vụ,

thu thập tin tức từ chỗ thái hậu, xả thân hành động lập công một lần.

Sau khi suy nghĩ thật lâu, ta từ trên giường đứng lên,

mới phát hiện mình không một mảnh vải che thân, ta kêu một tiếng: “Tố Khiết…”

Trước cửa lúc này mới truyền tới tiếng hồi đáp: “Nương nương?”

Chuyện tối ngày hôm qua chắc hẳn đã rơi vào mắt Tố Khiết,

Tố Hoàn, đúng là bình đã mẻ còn bị sứt, ta nói: “Ngươi tiến vào giúp

ta lấy một bộ y phục.”

Tố Khiết đẩy cửa đi vào, trong giọng nói mang theo

chút giật mình: “Nương

nương, tại sao sàn nhà lại ướt một mảng lớn như vậy?”

Ta nghe vậy cả kinh, thò đầu ra, nhìn thấy đống hỗn

độn dưới đất vẫn còn y nguyên, không thấy thu dọn tí nào, không khỏi ngẩn ra, “Tố Khiết, tối hôm qua các ngươi không vào

sao?”

Sắc mặt Tố Khiết hồng hồng, “Nương nương, hoàng

thượng kêu chúng nô tỳ đừng quấy rầy ngài nghỉ ngơi, cho nên chúng nô tỳ chưa

tiến vào dọn dẹp.”

Hắn muốn lưu cho ta vài phần mặt mũi hay sao? Ta đảo

mắt nhìn, lại thấy Tố Khiết bắt đầu lau dọn nước đọng trên mặt đất, trong ánh

mắt nàng không có một chút khinh thường. Ta lại càng nghi hoặc, hắn đã đối xử

với ta như thế, sao lại còn bận tâm đến thể diện của ta trước mặt đám cung nữ?

Hạ Hầu Thần thật sự khiến ta càng lúc càng không hiểu.

Đã nghĩ không ra, ta liền không nghĩ nữa, kêu Tố Khiết

cầm y phục tới cho ta, tự mình mặc vào, lúc này mới đi ra khỏi màn. Tố Hoàn cầm

một cái bình sứ nhỏ bề ngoài tinh xảo thanh lịch đứng ở cạnh cửa, thần sắc kỳ

lạ, ta liền hỏi nàng: “Ngươi đang cầm cái gì?”

Mặt Tố Hoàn ửng hồng, “Hoàng thượng nói môi

ngài bị thương, nên cho người đem thuốc tới đây.”

Ta ngẩn ra, sờ sờ làn môi. Chỗ bị thương tối hôm qua

sớm đã kết vảy, trong lòng ta thầm ưu sầu, hình dạng thế này làm sao ra ngoài

đây, cũng không thể tới chỗ thái hậu.

Tố Hoàn cầm bình thuốc đi tới, đưa cho ta, “Nương nương, để nô tì

bôi thuốc cho ngài?”

Thần sắc nàng vừa hỗn loạn lại có một chút hâm mộ,

thấy vậy trong bụng ta thầm cười khổ. Nàng chỉ thấy hoàng thượng quan tâm thân

thiết với phi tần, nhưng ta lại biết rõ đằng sau sự quan tâm đó, phải nhận lấy

những đày đoạ thế nào. Giống như phụ thân ta, trước mặt người khác chẳng phải luôn

quan tâm chăm sóc mỗi vị thê thiếp, hoà hợp êm thấm, nhưng sự đau khổ bí mật,

cũng chỉ có bản thân mẫu thân tự hiểu trong lòng.

Ta tùy ý để Tố Hoàn bôi thuốc mỡ. Bên trong thuốc mỡ

có bỏ thêm mật, vì thế ta cảm thấy mùi mật của cỏ ích mẫu, khi đầu lưỡi chạm

vào, trong veo mát mẻ, hẳn ngự y đã tốn không ít tâm tư.

Tố Hoàn nói: “Nương nương, xem ra hôm nay ngài chỉ có

thể ở trong Lan Nhược hiên.”

Ta hiểu nàng muốn nói cái gì. Bộ dáng hiện tại này của

ta, đi ra bị người khác nhìn thấy, chỉ tổ lưu lại lời bàn tán, chọc mỗi người

trong cung ghen tức đỏ mắt, cho rằng ta đi khắp nơi khoe khoang được hoàng

thượng ân sủng.

Gió lạnh kéo tới, chóp mũi hơi ngứa, ta nhất thời hắt

xì. Tố Hoàn thông minh nói: “Nô tì sẽ nói với quản sự thái giám là

nương nương bị cảm lạnh, không dậy nổi.”

Ta suy nghĩ, nói: “Bỏ đi. Đến lúc đó ngự y đi một

chuyến, không biết lại truyền ra cái lời bàn tán gì.”

Trong viện, hoa quế nở càng ngày càng nhiều, rải rác

khắp mặt đất là những điểm vàng óng ánh. Hôm nay ánh sáng mặt trời rất tốt, ấm áp

xuyên qua cành cây, chiếu rọi trên người ta. Mùi hoa quế thơm ngát truyền

đến chóp mũi , ta lười nhác, không muốn nhúc nhích. Tràng khóc thút thít

tối hôm qua cơ hồ đã làm ta tiêu hao hết tất cả sức lực, khiến sự yếu đuối của

ta lộ ra trước mặt người khác, ta bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác chán

ghét cực đoan đối với Hạ Hầu Thần. Ta biết không hẳn như vậy, nhưng cảm giác

chán ghét này làm thế nào cũng không thể tiêu trừ. Sau cảm giác chán