Snack's 1967
Thượng Cung

Thượng Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210384

Bình chọn: 10.00/10/1038 lượt.

ồ ăn sáng tới, ta liền

nói cho nàng biết, người nhà nàng đã được Khang Đại Vi sắp xếp. Khang Đại Vi ở

trong mắt cung nhân bình thường, là một nhân vật như thần thánh, chuyện do hắn

tiếp nhận, nghe nói chưa từng thất bại. Tố Linh liền rưng rưng nước mắt nói lời

cảm tạ ta.

(1)Triều phục đen vàng:↑

Chưa tới giờ Ngọ, trên triều đình đã không ngừng

truyền tới tin tức, phòng ngự y cũng liên tục có ngự y bị bọn thị vệ võ trang

đầy đủ lôi ra ngoài. Nhân mã vây quanh Chiêu Tường các đã sớm triệt hạ, quan

viên liên luỵ nhiều vô số kể, tất cả chứng cớ đều rõ ràng đầy đủ không thể chối

cãi. Nghe nói Lý Sĩ Nguyên cầm sổ trong tay hạch rõ từng tội, có quan viên ngất

xỉu ngay tại chỗ. Bình thường vào triều, Hạ Hầu Thần ban một đạo thánh chỉ, thì

lập tức có người bài bác không chấp nhận, nhưng hôm nayvào triều, một mình Lý

Sĩ Nguyên vạch ra tất cả sai phạm, thì không ai dám tiến lên bác bỏ. Bị điểm

đến tên, liền mặt xám như tro tàn, có người còn run rẩy đến đánh rơi ngọc

khuê (1)trong tay.

Đúng như ta phỏng đoán, Hạ Hầu Thần lợi dụng sự kiện

lần này, chẳng những bất ngờ vạch tội những kẻ phá rối, hơn nữa, còn phản kích,

lôi từng người liên quan trong đó ra, làm cho phe cánh đối phương lại tổn thất

không ít quan viên.

Mà một lần này, hoàng hậu hành động rất cẩn thận, Thời

gia không dính líu một ai. Nhiều nhất chỉ có thể định tội hoàng hậu bị người ta

bịt mắt, lại lo lắng cho thân thể hoàng đế, quá hoảng hốt, mới phụ hoạ theo

đuôi thôi.

Nhưng Hạ Hầu Thần lại phê nàng hai câu trước mặt mọi

người, “Bề

ngoài trí tuệ, kì thực ngu si không ai bằng!”

Nghe nói sau khi bãi triều, hoàng hậu muốn từ trên bảo

tọa đi xuống, phải có người đỡ hai bên, vừa ra khỏi đại điện, liền ngồi trên

một cỗ kiệu nhỏ, trở lại Chiêu Thuần cung. Ngày hôm sau có phi tần tới cửa bái

kiến, nàng đều tránh không gặp.

Chiêu Tường các lại vô cùng bình thản. Hai ngày sau Tố

Tú được đón từ núi Thiên Thọ trở về. Cùng đi, còn có cung tỳ phát bệnh sau nàng

mấy ngày, người trong Chiêu Tường các rốt cuộc cũng tề tựu đông đủ.

Mà Lâm thục nghi cùng Tào tiệp dư cũng được người ta

tiếp hồi cung, nể tình hai người hoàn toàn không biết gì, Hạ Hầu Thần cũng

không xử phạt hai nàng. Nhưng hai nàng đều là nữ nhi của nhà quan lại, phân

tích trước sau, liền biết mình bị người ta lợi dụng làm mồi câu, khó chịu trong

lòng. Sau khi các nàng hồi cung, không đi Chiêu Thuần cung thỉnh an nữa, ngược

lại thường đến chỗ ta. Tuy rằng chỉ nói chuyện xiêm y vòng tay những thứ linh

tinh mà nữ nhân yêu thích, nhưng người trong cung đều thông minh, gió chuyển

hướng nào, sao lại không biết. Chiêu Thuần cung từ từ lạnh lùng, mà Chiêu Tường

các lại sôi nổi hẳn lên.

Lúc này, ta lại sợ Hạ Hầu Thần đánh đồng ta với hoàng

hậu, lại càng thêm chú ý cẩn thận, không kết giao nhiều với nhóm phi tần. Nói

thật ra, bất luận Hạ Hầu Thần thổ lộ với ta thế nào, dưới đáy lòng ta chung quy

vẫn bảo tồn một phần kinh sợ đối với hắn. Quyền hành hắn nắm trong tay quá lớn,

chỉ cần sơ sẩy, ta sẽ thành vật tế của quyền hành kia.

Cũng có thể, ở trong cung nhiều năm, ta đã quen đề

phòng người khác, dù chúng ta đã cùng trải qua hoạn nạn, nhưng một khi mọi

chuyện yên ổn, ta liền sinh lòng nghi ngờ chăng?

Bởi vì túi thơm của Khang Đại Vi đã chuyển cho Hạ Hầu

Thần, ta liền chế một cái mới cho hắn, thủ công chẳng hề thua kém cái cũ. Khang

Đại Vi liền vui rạo rực nhận lấy, lại treo bên hông.

Không ngờ chạng vạng, khi Hạ Hầu Thần tới liền xụ mặt,

chờ mấy món điểm tâm được dâng lên, hắn liền kén cá chọn canh, chê cái này

hương vị không đủ, cái kìa màu sắc nhợt nhạt, sắc mặt càng đen thui tới cực

điểm. Ban đầu ta còn chưa hiểu vì sao hắn lại như thế, cho đến khi Khang Đại Vi

leng ka leng keng đi tới bẩm báo chuyện gì đó với hắn, hắn nhìn chằm chằm vào

cái hông người ta, ta mới hiểu ra, hóa ra hắn giận dỗi vì chuyện này. Trong

lòng ta vừa cảm thấy ngọt ngào, đồng thời cũng hơi lo lắng. Hắn là hoàng

thượng, nắm quyền sinh sát trong tay, sự tàn nhẫn của hắn, ta cũng đã từng

chứng kiến. Bây giờ hắn quan tâm đến ta như thế, đối với ta mà nói, rốt cuộc là

phúc hay là họa? Vạn nhất ta làm chuyện gì đó có lỗi với hắn, hoặc khiến hắn

hiểu lầm ta có lỗi với hắn, kết cục của ta sẽ ra sao?

Có lẽ vì ta ở trong cung rất lâu rồi, bất cứ chuyện gì

cũng xem là mưu kế, cho nên mới lo lắng như thế. Nếu như phi tần khác gặp tình

huống này, sẽ xử sự khác chăng?

Quả nhiên, hắn thấy ta cúi đầu cân nhắc, không nói

tiếng nào, liền mơ hồ cảm giác được: “Nàng lại nghĩ ngợi lung tung gì rồi? Có

phải nghĩ trẫm thật khó chìu hay không?”

Ta liền nói: “Hoàng thượng cho là mình rất khó chìu

sao?”

Nếu như là trước kia, ở trước mặt hắn, lời nói như vậy

ngay cả nghĩ ta cũng không dám nghĩ, đừng nói chi là thốt ra miệng. Hiện

giờ lúc chỉ có hai người ở cùng nhau, ta lại thường buột miệng, mỗi khi thấy

hắn lúng túng, không phản bác được, liền thích thú trong lòng.

Ta thầm nghĩ, dường như ta càng lúc càng giống Khang

Đại Vi, càng lúc càng thích chơi mấy trò cực kỳ nhàm chán này.

Hắn quả nh