
ng cảm thụ được giãy dụa của nó
– “Hô… anh…. Anh nhất định phải như vậy sao?”. Trần Lâm được thả ra vì xấu hổ mà cao giọng hỏi Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm xốc tấm chăn trên người Trần Lâm lên, chính mình ngồi thẳng
dậy thoáng lui ra khỏi ổ chăn, đồng thời cũng cầm tay phải của Trần Lâm
vừa giãy dụa dưới thân hướng đến khố hạ của mình. Trần Lâm vừa mới chạm
đến đã vội rụt tay lại. Đầu thấp đến không thể thấp hơn, mặt đỏ đến
không thể đỏ hơn. Ánh đèn chói mắt trong phòng cũng không qua được mắt
Tống Đình Phàm
Cường ngạnh nâng đầu Trần Lâm lên, hai tay xoa lên mặt cậu, “Em, không tin anh sao?”. Giọng nói Tống Đình Phàm mà Trần Lâm ưa thích bây giờ càng phát huy
nhuần nhuyễn. Bên trong tràn ngập hấp dẫn cùng nhu tình hiếm có
Trần Lâm thong thả mà kiên định lắc đầu
– “Vậy, em không tin chính mình?”. Tống Đình Phàm hướng dẫn từng bước, không chút nào cảm thấy như vậy là
lãng phí thời gian, hắn biết hắn phải làm cho Trần Lâm minh bạch, việc
này là chuyện không sớm thì muộn, hiện tại xảy ra cũng không tính là
sớm. Chỉ cần hai người tin tưởng lẫn nhau
Trần Lâm không lên tiếng. Tống Đình Phàm có điểm uể oải. Đương nhiên cũng chỉ là một chút, một chút
– “Nhìn anh, anh tin em, mà em chỉ cần tin tưởng anh tin em”
Nghe mệnh lệnh này, Trần Lâm vốn nghĩ não mình hiện tại bị vây trong trạng
thái mơ hồ sẽ không hiểu được, nhưng mà cậu, vừa nghe đã hiểu. Trong đôi mắt thăm thẳm không đáy kia của Tống Đình Phàm lại lóe lên ánh sáng,
tựa hồ giúp mình. Đúng vậy, mình đã có đầy đủ dũng khí để gánh vác hết
thảy, nhưng không có đủ tin tưởng để giải quyết nên mới sinh ra một loạt vấn đề khác. Ánh mắt cổ vũ, kiên định, chấp nhất, thậm chí là tự tin
của người này, hẳn là đều bắt nguồn từ niềm tin dành cho mình
Hồi lâu, thấy hai tay Tống Đình Phàm vẫn giữ chặt lấy mặt mình, nhẹ giọng nói nhanh, “Anh tắt đèn đi”. Nói xong, Trần Lâm tự cảm thấy hắn sớm muộn gì cũng bị khuôn mặt nóng
rực này của mình thiêu chết! Hoàn toàn không để ý đến Tống Đình Phàm,
Trần Lâm liền giở chăn xoay người nằm xuống, bao phủ toàn thân mình
Tống Đình Phàm không vì câu nói này của Trần Lâm mà vui sướng đến ngẩn người hoặc khoa tay múa chân, hắn biết Trần Lâm sẽ làm vậy, hắn biết ngay từ
đầu. Trần Lâm hoàn toàn tín nhiệm mình. Không cần bất kì điều gì khác
thuyết minh, ánh mắt Trần Lâm nhìn mình cũng nói lên tất cả. Hắn sở dĩ
chọn lựa từ từ sẽ đến chính vì để Trần Lâm có thời gian thích ứng. Trần
Lâm cần, chậm rãi, thông suốt!
Tống Đình Phàm đứng dậy tắt đèn
trong phòng, chậm rãi quay về bên giường cùng Trần Lâm. Trần Lâm rõ ràng cảm giác một bên giường trầm xuống rất nhiều, ở trong ổ chăn lo lắng
không thôi
Tống Đình Phàm một bên lật chăn lên, một bên kéo Trần Lâm đối diện với chính mình, trong miệng còn nói, “Cho dù nằm trong chăn, em cũng không ấm lên”
Tống Đình Phàm nghiêng người nằm trên người Trần Lâm. Lúc này không hề là
nửa người thiếp nhau như vừa rồi mà là hoàn toàn hoàn toàn
– “Tống Đình Phàm….”. Trần Lâm nhỏ giọng cấp thiết gọi
Hắn làm sao không biết người dưới thân đang khẩn trương? Hắn, cũng sẽ không nghĩ lầm rằng đây là lời mời gọi của Trần Lâm
– “Đừng lo lắng, đều giao cho anh, giao cho anh….”. Âm thanh cuối cùng tiêu thất giữa hai bờ môi
Tống Đình Phàm không vén chăn trên người Trần Lâm lên mà trực tiếp
phủ lên người mình. Hắn, không muốn Trần Lâm lại bị lạnh, thân thể hắn
cố nhiên ấm áp, sức khỏe cũng không sai
Hai tay mò mẫm trên da thịt Trần Lâm, từ dưới mà lên vuốt ve không sót
chỗ nào, thong thả mà nhu thuận. Trần Lâm chưa bao giờ được đãi ngộ như
vậy, muốn nói nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể duy trì tình
trạng thân thể cứng ngắt, đôi lúc lại dùng đôi mắt dạt dào xuân ý nhìn
Tống Đình Phàm
– “Em lúc này nhưng lại… nhìn anh như vậy…”. Tống Đình Phàm làm như bất đắc dĩ thở nhẹ một câu vào tai Trần Lâm
Miẹng khẽ cắn nhẹ vành tai cậu, liền thấy cơ thể Trần Lâm run rẩy một chút,
hai đùi cũng duỗi thẳng. Tống Đình Phàm không nghĩ, nguyên lai…. Nguyên
lai tai là nơi nhạy cảm của Trần Lâm a…. Như là tìm được món đồ chơi yêu thích, Tống Đình Phàm càng theo đuổi tai cậu, gặm cắn, khẽ liếm không
buông ta, “Ân…”. Lại một tiếng rên rỉ lơ đãng thoát ra từ miệng cậu… Trần Lâm mở miệng nói với Tống Đình Phàm, “Khác… Chỗ…. Khác…”. Khuôn mặt phiếm hồng trên gối không ngừng ngọ nguậy, ý đồ muốn đem giấu tai đi. Tống Đình Phàm cũng không phản đối, nếu em hộ tả anh đây liền
hữu công
Trần Lâm nghiêng đầu giấu tai trái thì lại dâng lên toàn
bộ tai phải. Tống Đình Phàm vươn đầu lưỡi khẽ liếm, Trần Lâm lại vội
vàng nghiêng đầu bảo vệ tai phải, nhưng tốc độ thua xa Tống Đình Phàm,
một nửa tai đã bị hắn ngậm trong miệng. Tống Đình Phàm dọc theo vành tai Trần Lâm dùng đầu lưỡi khuếch trương, càng lúc càng nhẹ nhàng ôn nhu
khiến cậu không biết nên bảo vệ tai trái hay tai phải. Thân thể không
cứng còng mà cảm giác ngày càng tan mềm ra. Động tác né tránh cũng chỉ
là hình thức….
Tống Đình Phàm nhả tai cậu ra, dọc theo một bên tai khẽ hôn đến khóe miệng Trần Lâm, hàm trụ cắn xé đôi môi, nhưng lại
k