
người kia, Tống Đình Phàm lại nghiền ngẫm một câu
Hai người phía trước thầm nghĩ: Lão Đại, vẫn là cậu lợi hại!!!
Bởi vì tối đó Trần Lâm nghe ba người Tống Đình Phàm nói như vậy, cậu
cũng hoàn toàn buông xuống tâm tình mà đi cùng bọn họ. Hiện tại vô luận
là bọn họ dẫn đi ăn cơm, hay đi chơi, hoặc tặng một món quà nhỏ nào đó,
Trần Lâm đều chấp nhận
Đôi khi nếu bận chuyện gì không thể đi được, Trần Lâm đều nói thẳng ra mà không quan tâm đến thái độ của Tống Đình Phàm
Một trận ‘tít tít tít..” làm di động rung lên, Trần Lâm cầm máy mới thấy là điện thoại của Mục Kiệt, cậu nghĩ hôm nay chắc lại đi ăn một chỗ mới
– “Uy….”
Nghe giọng nói trong sáng của Trần Lâm mang theo chút ý cười, Mục Kiệt cảm
thấy thật thoải mái. Nhưng vì có người nọ bên cạnh, hắn cũng không dám
toát ra vẻ sung sướng ấy trên mặt, vội vàng tiến vào chủ đề chính, “Trần Lâm, là Mục Kiệt đây, vậy.. buổi tối… Tối chúng tôi định dẫn cậu đến một nơi, tối cậu không bận gì chứ?”
– “Không có, Lưu Dụ lại phát hiện ra quán ăn ngon nào sao?”. Trần Lâm hơi trêu chọc nói, thông qua di động, hai người bên cạnh Mục Kiệt đều nghe thấy
Tống Đình Phàm nhìn Lưu Dụ, trên mặt lại muốn cười. Quả thật, mỗi lần đi ăn
cơm Lưu Dụ đều mở đầu bằng câu: Trần Lâm, đồ ăn ở đây đặc biệt ngon, là
tôi mới phát hiện ra! Trần Lâm mỗi khi nghe Lưu Dụ nói như vậy đều không ngừng gật gật đầu, nở nụ cười thành thực
Lưu Dụ sờ sờ mũi, nghĩ thầm: tôi còn không vì cậu mới làm thế sao!
– “Haha, cũng giống vậy, nơi đó có đồ ăn, nhưng cũng hơi… khác một chút”
Trần Lâm nghe Mục Kiệt có vẻ không muốn nói rõ, lời nói có chút do dự cũng
không hỏi thêm, cười cười, đồng ý buổi tối sẽ đi cùng họ
Cúp điện thoại, Mục Kiệt nhìn Tống Đình Phàm. “Buổi tối cậu ấy rảnh, nhưng… làm như vậy liệu có ổn không?”
Cúi đầu trầm tư chốc lát, Tống Đình Phàm không trả lời. Nhưng Lưu Dụ đã mở miệng. “Mục Kiệt, tôi biết cậu lo lắng điều gì, nhưng không thể không thừa
nhận đây là cách trực tiếp nhất. Hơn nữa, đó còn là nơi của Tử Vĩ, sẽ
không có chuyện gì đâu. Cho dù có chuyện gì, tôi không tin chúng ta
không kiểm soát được”
Mục Kiệt không muốn để ý những lí do của Lưu Dụ, vẫn đang nhìn Tống Đình Phàm, đợi hắn bày tỏ thái độ. “Đình Phàm, cậu chắc chắn muốn làm vậy? Kì thật đây cũng không phải là cách
duy nhất… với tính cách của cậu, tôi không tin cậu không lo lắng”
Tống Đình Phàm giương mắt liếc nhìn Mục Kiệt một cái, trong lòng cũng rõ
những lời nói của Mục Kiệt có ý gì, nhưng hắn vẫn đang kiểm tra từng
bước. Tối hôm nay nhất định phải mang Trần Lâm đến chỗ kia!
9h
đêm, ba người mang Trần Lâm đến một nơi, xuống xe, Trần Lâm chú ý đến:
nơi này căn bản là những biển hiệu ne-on màu nóng-lạnh san sát nhau,
nhìn kĩ dưới biển hiệu còn có một cửa hàng, không thể không nói chính
mình thật thích cách bài trí cá tính đặc sắc như thế này. Nhìn quanh bốn phía, tuy rằng ít người ra vào nhưng Trần Lâm cũng biết, nguyên lai,
tối nay bọn họ muốn dẫn cậu đến bar
Haha, lòng Trần Lâm rất vui,
bọn Mục Kiệt chắc chắn nghĩ mình là con ngoan, chưa từng tới quán bar
lần nào. Nên hôm nay trong điện thoại mới cố tình ra vẻ bí mật như vậy,
nguyên lai là muốn làm cho mình bất ngờ. Nhưng nếu bọn họ muốn thấy mình giật mình, thì đã thất vọng rồi
Kì thật khi Trần Lâm ở Bắc Kinh
học đại học, danh từ ‘quán bar’ quả thật rất mới mẻ nên cùng các bạn có
đi một lần, nhưng lần đó cũng không có ấn tượng gì. Trừ bỏ bầu không khí quán bar làm Trần Lâm không thích lắm, còn thêm việc một bạn học khi đó vì ‘tranh giành tình nhân’ mà đánh nhau một trận, phải bồi thường không ít tiền, mà tiền đó là do bọn họ góp lại mới đủ! Lần đó Trần Lâm phải
ăn chay một tuần! Nên sau vụ đánh nhau đó cậu cũng không đến quán bar
nữa
Tối hôm nay cứ coi như có cơ hội đi lại một lần. Lần này Trần
Lâm không lo lắng, vì lần này bên cậu còn có ba người kia, bọn họ hắn
cũng sẽ không thích những quán bar quá ồn áo. Hơn nữa Tống Đình Phàm
kia, Trần Lâm bây giờ lại nhớ đến biểu tình như ‘đứa trẻ’ của hắn ở
trước cửa tiệm ăn 0h. Kí ức vẫn còn rất mới mẻ. Nên cậu tin quán bar hôm này nhất định sẽ có một trải nghiệm không tồi, đây là xuất phát từ lòng tin với bọn họ!
Nghĩ như vậy, Trần Lâm xoay mặt nhìn biểu tình
của Tống Đình Phàm, muốn nhìn biểu tình như ‘đứa trẻ’ của hắn lần nữa.
Trần Lâm vì ý nghĩ này mà khoa trương cười lớn, hơn nữa mặt cũng tràn
đầy nét cười
Tống Đình Phàm hồ nghi quét nhìn Trần Lâm, Trần Lâm
nhanh chóng thu hồi biểu tình, nghiêm túc mà chống đỡ. Cậu cũng không
dám nói trực tiếp với Tống Đình Phàm ý nghĩ của mình, thông qua một thời gian quen biết, cộng với lời kể của hai người Mục Kiệt, Lưu Dụ, cậu có
thể hình dung Tống Đình Phàm bằng từ: phúc hắc!
Dù Trần Lâm không
nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng nhìn nét mặt của cậu, ba người đều cảm giác tối hôm nay, tâm tình Trần Lâm không tồi, nếu không muốn nói là
vui sướng
Theo bọn họ đi vào sâu trong ngõ, vào đến một quán bar
có tên là “Đợi WY”. Cả mặt tiền đều là một lượng lớn ánh đèn lam, Trần
Lâm nghĩ đây là mục đích của chuyến đi đêm nay. Không thể không n