
làm gì. Có, người ta có làm
Hắn vốn tưởng có lẽ Trần Lâm về với ông bà, trong lòng nghĩ nếu ông bà biết người nọ về nhà vài ngày không liên lạc, có thể vô ý làm cha mẹ Trần lo lắng thêm, vì thế, xuất phát từ nhiều lo lắng khác nhau, ngày thứ ba
khi Trần Lâm biến mất, Tống Đình Phàm liền chủ động gọi điện cho cha mẹ
Trần, xem như giải vây cho Trần Lâm, hắn sợ cậu khó xử
Điện thoại
kết nối, Tống Đình Phàm giống như vài năm trước, tự nhiên mà hỏi việc
nhà cha mẹ, nói chuyện phiếm, đề tài ôn hòa thân cận nhưng không cố ý,
một chút cũng không đề cập chuyện Trần Lâm về nhà
Đương nhiên, hai bên không ai nói chuyện Trần Lâm về nhà, mới làm Tống Đình Phàm ý thức
được, nguyên lai, Trần Lâm cũng không về với ông bà
Tống Đình Phàm không lo lắng Trần Lâm liên hợp cùng cha mẹ Trần dọa hắn, vì dù sao
nhiều năm quá, ngoài những khi Trần Lâm bên cạnh hắn, bọn họ cùng nhau
gọi điện hoặc chat với cha mẹ Trần, hàng năm tống yếu cố định vài lần,
hắn một mình gọi điện thăm hỏi cha mẹ Trần, việc này cơ hồ đã thành thói quen. Không cần nói, Tống Đình Phàm vừa gọi đã làm cha mẹ người ta rất
vui. Bằng này, Tống Đình Phàm liền dám khẳng định cha mẹ người ta sẽ
không phối hợp cùng Trần Lâm để dọa hắn. Cho nên, hắn chắn chắn, Trần
Lâm thật không về nhà ông bà
Thức thời cắt điện thoại, trong lòng đã muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi Trần Lâm, thực sự đi không thấy bóng dáng sao?
Nếu vậy, Tống Đình Phàm ngược lại càng thản nhiên
Hắn đợi, đợi khi Trần Lâm chủ động về nhà
Nhưng một tuần chậm rãi trôi qua, cuối tuần vừa mới đến, hắn ngồi được, nhưng hai người bên cạnh lại ngồi không yên
– “Đình Phàm, cậu đã biết Trần Lâm ở đâu sao? Tại sao không chút khẩn trương nào?”. Lưu Dụ nhìn người bình tĩnh sau bàn làm việc, hắn thật sự hoài nghi, kì thật, Tống Đình Phàm biết Trần Lâm đang ở đâu
Tống Đình Phàm lắc đầu, giải thích, “Không biết”
Mục Kiệt nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu, “Đình Phàm, cậu thực sự không tìm sao? Di động Trần Lâm vẫn tắt?”
– “Chắc là vậy”. Tống Đình Phàm khép tập văn kiện trong tay, chuẩn bị lấy tập tài liệu khác
– “Chắc là?”. Lưu Dụ hỏi lại, hai người nhưng cũng đều rõ ràng, phỏng chừng vài ngày nay, người này không…. gọi cho Trần Lâm nữa
Lưu Dụ cầm di động thử gọi vào số Trần Lâm, nghe được tiếng tổng đài trả lời, hắn cúp máy
Mục Kiệt Lưu Dụ đều hoài nghi trong lòng, đây là tác phong của Trần Lâm
sao? Một tuần liền, ít nhất khí có thể bình một nữa, nhắn một tin thông
báo hẳn là có thể đi? Tại sao di động vẫn liên tục tắt máy?
Có chút bất an, Mục Kiệt dò hỏi, “Đình Phàm, Trần Lâm có thể hay không gặp chuyện gì…. ngoài ý muốn,
biến mất không chút tin tức, thật sự không giống tính cách cậu ấy….”
Tống Đình Phàm ngừng tay, có chút đăm chiêu, lát sau mới mở miệng, “Hôm trước cậu ấy có email chuyện đổi sách mới trong cửa tiệm”. Điều này chứng minh, Trần Lâm hẳn là không việc gì
Nhưng Mục Kiệt Lưu Dụ vẫn còn có chút lo lắng
– “Dù như vậy, không có gì ngoài ý muốn, nhưng, Đình Phàm, cậu vẫn là không muốn tìm cậu ấy về sao?”. Mục Kiệt hỏi
Tống Đình Phàm chau mày, vấn đề không phải hắn có nguyện ý tìm Trần Lâm về
không, mà là hiện tại người kia có nguyện ý để hắn tìm ra không
Lưu Dụ bên cạnh đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, nhỏ giọng, “Đình Phàm, cậu nói cậu không chủ động tìm Trần Lâm, cậu ấy không phải da mặt mỏng sao, hết giận, cũng không phải không biết xấu hổ mà chủ động về
nhà a?”
Mục Kiệt nghe xong, chỉ cảm thấy có thể dựa vào lời Lưu Dụ, “Đúng, đúng, có thể như vậy a, có lẽ Trần Lâm đã sớm hết giận, chủ động đợi
cậu đến tìm về thì sao? Hai người các cậu, vẫn phải có một người chủ
động đi?”
Với lời này của hai người, Tống Đình Phàm thật
không phải bỏ ngoài tai, nhiều ít cũng có chút yên tâm. Hơn nữa, tình
huống này không phải không thể xảy ra. Hắn cũng biết rõ phải nắm chặt
thời cơ với Trần Lâm, nhưng dường như vẫn có vấn đề. Dù hắn tự tin, vấn
đề gì, hắn đều có thể giải quyết
Nghe hai người nói xong, tâm Tống Đình Phàm ít nhiều có chút động
Đầu tiên, liền kiểm tra tài khoản tín dụng của Trần Lâm, tiền trong thẻ gần đây chưa mảy may động vào, hắn có chút lo lắng thời gian này thiên hạ
sống thế nào. Sau đó đến tiệm sách tìm hiểu tin tức, nhưng ngoài lần
email phân phó nhân viên đổi sách, Trần Lâm không nói gì thêm. Cuối
cùng, thậm chí hắn tuyệt vọng đi hỏi Lí Tiểu Phàm, kết quả tất nhiên
không có
Xét thấy Trần Lâm không rút tiền trong thẻ, vài ngày tiếp theo, Tống Đình Phàm cuối cùng hiện ra một chút mất kiên nhẫn. Không
liên lạc Mục Kiệt Lưu Dụ, không liên lạc Lí Tiểu Phàm, không về nhà, vậy vô luận Trần Lâm đến đâu vẫn phải dùng đến tiền? Có thể không dùng đến
tiền trong thẻ, cậu, còn có thể tìm ai?
Trương Bá Quang?
Không, Tống Đình Phàm loại bỏ người này khỏi danh sách tình nghi khi thiên hạ
bỏ nhà trốn đi, Trần Lâm sẽ không tìm hắn, sẽ không. Tống Đình Phàm vẫn
đang tự tin. Nhưng lúc này, hắn lại có chút lung lay
Đó là Quang ca của cậu, cậu thực sự không tìm đến sao?
Vài năm nay, vì mình ra vẻ hào phóng, tình cảm hai người bọn họ kì thực
không phục không tồi. Ít nhất