
chút không đúng, Trần Lâm định thần, mở miệng hỏi, “Anh….. Làm sao vậy?”
Vào phòng bếp uống nước, người đang chuẩn bị rời đi, bị một câu kia của
Trần Lâm giữ lại. Tống Đình Phàm dừng lại thật lâu, không nói gì, cầm li nước muốn rời đi, nhưng Trần Lâm đứng trước mặt hắn, nhất thời, hai
người đứng yên trong bếp
– “Làm sao vậy?”. Trần Lâm kiên trì
Tống Đình Phàm giương mắt nhìn cậu, ánh mắt tĩnh lặng như đá chìm đáy biển, “Hôm nay…. ăn cơm, cắt tóc, còn làm gì nữa?”
Trần Lâm nhíu mày, đây không phải tác phong của Tống Đình Phàm. Hắn không bao giờ tò mò như vậy. Nghĩ thế, nhưng vẫn trả lời, “Không có, chỉ nói chuyện phiếm”
Tống Đình Phàm gật gật đầu, dời bước muốn rời đi, nhưng Trần Lâm vẫn không cho đi
– “Tại sao anh hỏi vậy?”
Tống Đình Phàm không đáp
– “Tại sao?”. Trần Lâm kiên trì
Tống Đình Phàm xoay người, buông li nước trên tay, lại xoay người, một tay thản nhiên xỏ vào túi. Tư thái bắt đầu có chút cao
– “Ăn cơm trưa ở Tả Ngạn?”. (Tả Ngạn là tên nhà hàng kia)
Trần Lâm thong thả gật đầu, “Ừ, anh….. thấy?”
Tống Đình Phàm gật đầu ‘ngô’ một tiếng. Muốn rời khỏi phòng bếp nhỏ hẹp này, lần này, Trần Lâm không cản
Nhìn thấy người đã ngồi trên sô pha trong phòng khách, một tay còn tựa vào ghế, Trần Lâm đến trước mặt hắn, đứng, tiếp tục hỏi, “Rồi sao nữa?”
Tống Đình Phàm không nhìn cậu, nghe câu hỏi như vậy, lông mi chau lại nhẹ nhàng, thân hình yên ổn như núi trả lời một câu, “Lần sau ăn cơm, chọn nơi công cộng đi, đừng đặt phòng riêng”
Trần Lâm không muốn biết vì sao Tống Đình Phàm biết cậu và Quang ca ăn trong phòng riêng, cậu chỉ muốn biết người này hiện tại là thái độ gì, là đạo lí gì
– “Tại sao?”. Giọng nói có chút tức giận
Tống Đình Phàm điều chỉnh tầm mắt, khóa trụ cậu, nhìn cậu cắn chặt môi, dáng vẻ thiên ngôn vạn ngữ. Lòng hắn có chút đau, vươn tay muốn ôm cậu,
nhưng người này, tự động lùi từng bước về sau
Trần Lâm cúi đầu, thản nhiên cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng hỏi một câu, “Tống Đình Phàm, anh nghĩ gì chứ?”
Sau đó, đi thẳng ra cửa, đổi giày, đi rồi
Tống Đình Phàm tiếp tục ngồi ngốc trên sô pha, không nhúc nhích. Chính là
trong lúc đó, dùng số nhà gọi điện cho người ta, người ta không động
lòng bắt điện thoại. Hắn đột nhiên cảm thấy ánh sáng trong nhà quá chói
mắt, vì thế, sau khi tắt hết đèn, lại ngồi trên sô pha. Thẳng đến khi
nhận được tin nhắn, người ta, đêm nay không về nhà
Đến bây giờ, Tống Đình Phàm an vị trên giường vẫn không thể ngờ, Trần Lâm nói đêm nay không về nhà. Đúng vậy, hai người vẫn có điểm khác
biệt, nhưng những chuyện thế này không tính là tranh chấp, hoặc cãi nhau đi?
Hắn biết Trần Lâm tức giận, cực kì tức giận, nhưng vẫn không tin Trần Lâm không về nhà
Nếu người không về, nói thẳng ra, hắn thật cũng không quá lo lắng. Nơi Trần Lâm có thể đến quả không ít, nhưng nơi cuối cùng cậu đến, bất quá hắn
nghĩ, sẽ liên quan đến hai người Mục Kiệt Lưu Dụ
Lần này, Tống
Đình Phàm thật không lo lắng bị hai người kia cười chê, dù sao buổi trưa hai người họ cũng đều chứng kiến sự việc, buổi tối Trần Lâm lại đến ngủ nhờ nhà họ, trên cơ bản nguyên nhân không cần giải thích, mọi người đều tự hiểu rõ. Nếu như thế, hai người kia sẽ nói thế nào, sẽ khuyên thế
nào, Tống Đình Phàm vẫn là an tâm. Hắn tin, phỏng chừng ngày mai Trần
Lâm sẽ về
Nói ngắn lại, Trần Lâm không giận là tốt rồi, dù sao cậu cũng biết chuyện, nói ra cũng dễ hơn. Dù sao, thực ra, lần này rốt cuộc không tính là chuyện gì to tát
Tống Đình Phàm nghĩ thông suốt, phân tích thấu triệt. Nhưng sự tình lại phát triển không như hắn nghĩ
Đêm đó Tống Đình Phàm không nhận được cuộc gọi nào từ Mục Kiệt hay Lưu Dụ,
hắn nghĩ hôm sau đến công ty sẽ tỉ mỉ hỏi hai người này một chút. Nhưng
đến công ty, vô luận hắn nói gì làm gì, đều phát giác hai người kia hoàn toàn không biết chuyện đêm qua. Bọn họ thậm chí không biết đêm qua Trần Lâm trắng đêm chưa về
Lúc này, Tống Đình Phàm mới nhăn mặt chau mày
Hắn nghiêm túc hỏi hai người kia có liên lạc với Trần Lâm không, lúc này mới nghe Mục Kiệt nói, “Khoảng 8h tối đêm qua, Trần Lâm có gọi cho tôi, nhưng giọng nói tuyệt
đối bình thường, tôi nghĩ hai người không việc gì, còn nói đùa một câu
làm cậu ấy phản ứng”
Mục Kiệt nghĩ hai người đã giải
quyết xong vấn đề hôm qua, mới vui đùa cùng Trần Lâm một câu, sau đó,
Trần Lâm còn tốt bụng cười đùa với hắn hai câu. Tuy tán gẫu, nhưng Mục
Kiệt vốn tưởng Trần Lâm đại khái là ngượng ngùng, cũng không tiếp tục
nói đề tài kia, thực sự hắn chỉ đơn thuần phiếm chuyện cũng Trần Lâm
Lúc đó hắn còn hỏi Tống Đình Phàm đang làm gì, Mục Kiệt còn nhận được câu
trả lời không thể chân thật hơn, Trần Lâm nói Tống Đình Phàm đang tắm
rửa. Xét thấy, xét thấy hai người có thể đã tắm rửa xong, đại khái, còn
có việc bận, Mục Kiệt mới chủ động gác máy
Nhưng hiện tại, xem ra, việc không đơn giản như vậy
Tống Đình Phàm nghe xong câu trả lời của Mục Kiệt, trong lòng kinh nghi, tắm rửa? Hắn đang tắm rửa? 8h tối qua mình gọi điện cho người nọ, cậu trực
tiếp cúp máy cự tuyệt, làm sao có thiên nhãn biết mình đang tắm rửa?! A, Tống Đình P