
hàm thực sự phải cười khổ
– “Đêm qua Trần Lâm không về nhà”
– “A?”
– “Cái gì?”
Mục Kiệt Lưu Dụ nhất thời giật mình thon thót. Lúc này, Tống Đình Phàm cũng không muốn gạt hai người, Trần Lâm không đến tìm bọn họ, vậy cậu có thể đi đâu?
Nới lỏng cà-vạt, Tống Đình Phàm có chút vô lực trần thuật, “Chạng vạng cậu ấy về nhà, sau đó……..”. Hắn ngừng lại, giương mắt liếc hai người kia một cái, lại nói, “Sau đó ra khỏi nhà”
‘Sau đó gì chứ’, không cần Tống Đình Phàm nói rõ, Mục Kiệt Lưu Dụ đại khái cũng đoán được lí do đêm qua Trần Lâm không về
Không thể hỏi rõ ràng, nhưng cũng hiểu tình thế có chút nghiêm trọng
Hai người đều nghĩ thầm, tính cách Trần Lâm không xúc động đến vậy a. Hai
người này đêm qua xảy ra chuyện gì nghiêm trọng vậy sao? Tạm thời không
nói Trần Lâm, nói đến Tống Đình Phàm, bọn họ nghĩ không ra hắn làm sao
không tức giận cậu. Vài năm qua, Tống Đình Phàm hết mức sủng nịch Trần
Lâm, trên cơ bản cũng chưa từng ngừng phát triển đến giới hạn cao nhất
Lúc lâu sau, Mục Kiệt mở miệng, “Gọi di động cậu ấy thử xem”
Liếc mắt ra hiệu cho Lưu Dụ, vì sở trường của hắn là tâm lí, chính là, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng…..”
– “Tắt máy……”. Lưu Dụ thất thố nhìn điện thoại trong tay
Tống Đình Phàm trầm mặc, một lúc sau, mắt nhìn đồng hồ trên bàn làm việc–9:45, biết giờ này cửa hàng Trần Lâm đã mở cửa
Gọi điện đến, là một nhân viên cửa hàng bắt máy, người nọ ngắn gọn nói rõ
với Tống Đình Phàm, có nhân viên trong quán gặp Trần Lâm lúc hơn 7h
sáng, nhưng Trần Lâm chỉ đơn giản phân phó vài việc, nói mình vài ngày
tới không đến cửa hàng được. Nhưng cậu đi nơi nào, thì không ai biết
Được lắm, cái này thật đúng là không muốn về nhà
Cúp máy, một phút sau Tống Đình Phàm vẫn xuất thần, hắn hiện tại có chút
không hiểu đêm qua mình đã làm gì đến nỗi người nọ tùy hứng không thèm
về nhà như vậy
– “Hai người các cậu ở lại đây đi, tôi về nhà xem sao”. Nói xong, Tống Đình Phàm cầm áo khoát, chìa khóa xe, rời đi
Nhìn người vội vàng rời đi, Lưu Dụ cũng là có chút lo lắng, tốt bụng hỏi, “Mục Kiệt, cậu nói xem, xảy ra chuyện này sao?”
Mục Kiệt lườm hắn, “Cậu nói Đình Phàm sẽ để Trần Lâm hoặc bọn họ xảy ra chuyện gì sao?”
Ngượng ngùng sờ sờ mũi, Lưu Dụ không lên tiếng
Tống Đình Phàm về đến nhà, cũng không phát hiện có gì khác biệt, không có
dấu hiệu có người về nhà. Chính là sau khi dạo quanh một vòng, đến phòng bếp, nhìn đống chén bát đã tẩy rửa sạch sẽ, mới ý thức được, người nọ,
có về nhà
Cười khổ, đống chén bát kia, aiz, kì thật là hôm qua khi người đi rồi, mình thật không muốn tiếp tục tẩy rửa, mới quả quyết dừng lại
Trong lòng Tống Đình Phàm, những chuyện đó ai làm không quan
trọng, mấu chốt là khi một người đang làm, người còn lại phải ở bên cạnh a. Thực rõ ràng, Trần Lâm ở nhà nhìn hắn rửa bát, với Trần Lâm ra ngoài ăn cơm cùng ‘người khác’ để hắn một mình ở nhà rửa bát, là hai khái
niệm hoàn toàn khác nhau
Đến phòng ngủ, mở tủ quần áo, thực rõ ràng, thiếu vài món đồ của người nọ
Sự tình đến nước này, Tống Đình Phàm xem như hoàn toàn hiểu được, người nọ a, là chuẩn bị đầy đủ, tính toán tạm thời dọn ra ngoài sống
Tại sao là tạm thời?
Thực hiển nhiên, với Trần Lâm, Tống Đình Phàm vẫn rất tự tin, người tuy
không nói tiếng nào đã rời đi, nhưng hắn tin tưởng đó không phải ý tứ
muốn phân tán, Vì thế, thực sự chỉ có thể định nghĩa là ‘Bỏ nhà trốn đi’
Hành tung Trần Lâm, người ta không nói, Tống Đình Phàm chỉ có thể phán đoán, lục tục gọi điện vài lần, người ta vẫn tắt máy như cũ, hắn liền hiểu,
hiện tại Trần Lâm không muốn liên lạc với mình
Bất đắc dĩ, Tống
Đình Phàm chỉ phải hối hận tự vấn, tính tình người này, chẳng lẽ nói vài năm qua, thực sự được mình dung túng đến bốc đồng vô lí như vậy? Ngay
cả nhắn tin cho mình cũng không được? Liền một chút cũng không sợ hậu
quả không thể vãn hồi sao?
Hắn tự vấn như vậy, không thể nghi ngờ
chỉ tổ làm bản thân ngột ngạt, Trần Lâm có thể thản nhiên bỏ nhà đi như
vậy, hiển nhiên sẽ không xảy ra hậu quả nào nghiêm trọng. Ít nhất trước
mắt thoạt trông như vậy. Nếu thật muốn hối lỗi, người nọ không về nhà,
không mở máy, tối thiếu sẽ lưu lại mẩu giấy, nhưng hiện tại, người ta
cái gì cũng không lưu lại. Chỉ lưu lại một cảnh tượng ‘Bỏ nhà trốn đi’
Tống Đình Phàm còn có thể làm gì khác?
Ngoài bí quyết đợi người trở về, hắn còn nghĩ được cách nào khác sao?……. Tựa hồ không có
Một tuần, suốt một tuần liền, Tống Đình Phàm lúc đầu còn hơi lo lắng, cuối
cùng lại bình yên an nhàn, hắn thực sự đang đợi, đợi Trần Lâm chủ động
liên lạc, đợi Trần Lâm chủ động trở về
Hắn thản nhiên, tuy rằng là cấp khỏa thuốc an thần cho Mục Kiệt Lưu Dụ, biết hai người họ không có
gì khúc mắc, nhưng dù không khúc mắc, chung quy vẫn không thấy bóng dáng Trần Lâm a. Vì thế, xem ra, tâm tình Mục Kiệt Lưu Dụ tựa hồ có chút
khẩn trương hơn hắn
Đương nhiên, cũng vì nhìn bộ dáng đối lập của
hai người, mới khiên cho tình tự lo lắng của Tống Đình Phàm không biểu
hiện gì, cũng không nóng nảy
Nói như vậy, không phải Tống Đình Phàm không