Ring ring
Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323635

Bình chọn: 7.00/10/363 lượt.

. Nói xong quay đầu chính chuyên nhìn TV

Nhìn Trần Lâm ngượng ngùng, Tống Đình Phàm thực ngạc nhiên. Ừ, Trần Lâm da

mặt mỏng, nhưng đó là việc vài năm trước. Vài năm này hai người sống

cùng nhau, công lực chống cự da mặt mỏng của người nọ cũng gia tăng rồi

Bình thường chỉ cần không nói chuyện giường chiếu, người nọ cơ bản đều giả

vờ tự nhiên không việc gì, nhưng hôm nay, làm sao vậy?

Mình cũng không nói gì a, sao lại ngượng ngùng?…….. Tai cũng đỏ lên

Trần Lâm không quay lại nhìn cũng biết ánh mắt Tống Đình Phàm đang trên người cậu–tìm tòi nghiên cứu rồi lại tò mò

Không muốn tiếp tục, cậu lảng sang chuyện khác, “Khụ, đêm nay chúng ta ăn cơm cùng Mục Kiệt Lưu Dụ đi, vài ngày rồi em không gặp bọn họ”

Tống Đình Phàm gật gật đầu, “Để anh gọi điện nói Lưu Dụ đặt chỗ”

Vừa nghe, Trần Lâm liền không vui, “Ăn ở ngoài?….. Em không thích”

Tống Đình Phàm bất đắc dĩ nhún vai, “Vậy em muốn ăn ở đâu?”

– “Không thể ăn ở nhà sao?”. Trần Lâm lấy lòng hỏi, “Anh nấu đi, anh nấu đi, em giúp anh….”

Tống Đình Phàm buồn cười, “Em giúp anh? Giúp anh làm gì? Vẫn là nấu cơm điện?”

Không trách Tống Đình Phàm nói vậy, vì hắn biết Trần Lâm nấu giỏi nhất món

đó. Nấu cơm, cũng chính là cơm chín có thể ăn được, yêu cầu cao hơn cậu

không làm được

Trần Lâm nổi giận, “Anh có nhất thiết phải nói vậy không? Châm chọc em anh đặc biệt vui na?”

Tống Đình Phàm biết cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này, thản nhiên liếc cậu, nói, “Em liền nháo đi em”

Hai người xem như đã nói xong, cũng biết ai là người sẽ nấu cơm đêm nay

Sau chốc lát, Trần Lâm gọi điện mời Mục Kiệt Lưu Dụ đến nhà ăn cơm tối,

Tống Đình Phàm nghe ngữ khí mời khách của cậu, dường như cậu là đầu bếp

chính của bữa cơm này thì phải. Người vất vả không phải hắn sao? Đã biết buổi tối không chỉ hầu hạ heo con này, còn phải hầu hạ thêm hai con heo khác, Tống Đình Phàm hắn sao lại nên nông nỗi vậy?

Bất đắc dĩ lắc đầu, Tống Đình Phàm không muốn nhiều lời. Người này a, vài năm gần đây ngày càng nguy

Buổi tối, khi Mục Kiệt Lưu Dụ đến, Tống Đình Phàm đã làm xong cơm. Kì thật, cũng có thể nói khi Tống Đình Phàm làm xong cơm, mới gọi hai

người họ đến

Tống Đình Phàm có chủ ý

của mình, bọn họ biết mình nấu ăn là một chuyện, chính mắt thấy mình vào bếp lại là chuyện khác. Hắn chịu không được tình cảnh mọi người ngồi

trong phòng khách phiếm chuyện, mình mình tất bật dưới bếp nấu ăn. Tình

hình này, một mình Trần Lâm ngồi ngốc trong phòng khách là được rồi, có

thêm Lưu Dụ, nghĩ đến đầu hắn liền đau nhức không thôi. Không phải mình

chủ động để người khác cười nhạo sao

Lưu Dụ Mục Kiệt nhiều lần đến nhà hai người dùng cơm, ước chừng cũng có chút hiểu biết tâm tư Tống

Đình Phàm, cho nên, dù hai người ít nhiều tò mò nhưng không bao giờ nói

ra, vì miếng ăn, ai cũng biết không nên vạch trần Tống Đình Phàm. Haha

Cơm no rượu say xong, mọi người tráng miệng chút hoa quả. Bữa cơm này do

Tống Đình Phàm động thủ, nên Trần Lâm xung phong đi gọt hoa quả

Vì thế, ba người ngồi phòng khách nói chuyện, Trần Lâm chuẩn bị hoa quả trong bếp

Trần Lâm bưng hoa quả lên xong, liền ngồi bênTống Đình Phàm. Thật không phải hai người dính lấy nhau, chẳng qua bọn họ ngồi giữa sô pha, mà Mục Kiệt Lưu Dụ một đầu một đuôi ngồi hai bên. Lưu Dụ ngồi vẫn như nằm ngửa, đùi tùy ý vắt lên thành sô pha

Trần Lâm nhìn Lưu Dụ, biết hắn không thể lấy hoa quả trên bàn, liền mang cho hắn một đĩa riêng, đưa tận tay

– “Trần Lâm, cậu quản cậu ấy nhiều vậy làm gì, để cậu ấy đắc ý thuận tay như vậy a!”. Mục Kiệt bất mãn cắn một ngụm táo

Trần Lâm cười cười, không nói gì

– “Tôi nói Mục Kiệt, cậu ghen tị với tôi phải không, Đình Phàm còn chưa

nói gì thì cậu nói làm chi. Có bản lĩnh thì cậu bảo Trần Lâm làm cho

mình một phần tương tự a!”

Mục Kiệt nhìn Tống Đình Phàm, sau đó trợn mắt liếc Lưu Dụ, cái gì cũng chưa nói. Chính là trong lòng

mắng, bây giờ cậu cứ việc đắc ý đi, sau này tự gánh hậu quả! Đình Phàm

còn không dám sai sử Trần Lâm, cậu lại thực hưởng thụ!

– “Mục Kiệt, anh cần không? Tôi làm cho anh một đĩa”. Trần Lâm nghĩ Mục Kiệt cũng muốn như vậy

Mục Kiệt lắc lắc đầu, tư thế ngồi của hắn rất tốt, vươn tay ra là chạm đến đĩa hoa quả trên bàn

– “Được rồi được rồi, các cậu đừng ồn ào nữa, tôi phải xem phim”. Lưu Dụ la hét, mọi người kì quái nhìn hắn

– “Cậu bắt đầu xem phim truyền hình khi nào?”. Mục Kiệt tò mò, nhân tiện cũng liếc qua TV đang chiếu chương trình thời sự

Lưu Dụ không chớp mắt nhìn màn hình TV, cùng không quay đầu nói, “Còn không phải do bà nội tôi, gần đây bà mê mẩn bộ phim truyền hình này, cả ngày đều kể chuyện phim, tôi nghe đến nhức đầu. Liền cược với bà đêm

nay cặp diễn viên kia sẽ yêu nhau! Nếu tôi thắng, bà không xem phim đó

nữa, cũng không giành TV với tôi, nếu thua, haiz~, chắc chắn phải nghe

bà kể chuyện phim tiếp”

Vừa nghe Lưu Dụ nói xong, mọi người không nói gì, loại chuyện nhàm chán này, phỏng chừng cũng làm hắn rất vui

Sau đó, không biết thế nào, dù trong lòng nghĩ nhàm chán nhưng mọi người cũng bắt đầu chú ý đến bộ phim

Không biết khi nào, một cảnh tượng đột nhiên xuấ