
hông từ bỏ em”. Nói xong, dường như muốn khẳng định, Tống Đình Phàm trịnh trọng mà nghiêm túc hôn Trần Lâm
Lát sau, mới tiếp tục mở miệng, “Chính là…….. Làm sao gạt bỏ những trở ngại này đó mới có thể làm em không khó xử, không thương tâm, đây mới là điều anh quan tâm, nếu có cách làm như vậy, vì em, anh sẽ làm tất cả”
Lúc trước Trần Lâm chỉ
nghe Tống Đình Phàm nói qua câu trước, không ngờ người này còn nói
phương diện khác, trong khoảng thời gian ngắn, đầu ngơ ngác, trong lòng
ắp đầy cảm động. Trong một ngày hôm nay, ba người quan trọng nhất với
sinh mệnh cậu đều làm cậu cảm động tột đỉnh, ba Trần rộng rãi khoan
dung, mẹ Trần săn sóc thấu hiểu, người này cẩn thận giữ gìn, nuông
chiều…….. Trần Lâm, cảm giác lòng mình dung không hết, nhất thời khó có
thể thừa nhận
– “Được rồi, không cần nghĩ nhiều, em đã làm xong việc của mình, còn lại thì giao cho anh cả đi”
Trần Lâm nhìn Tống Đình Phàm, trong mắt ngập tràn khó hiểu
– “Ngày mai em cứ đến cửa hàng làm việc như thường ngày, anh đưa ba mẹ đi du ngoạn Bắc Kinh”. Nhìn Trần Lâm khó hiểu, Tống Đình Phàm mới nói ra ý định của mình
– “Anh?”. Trần Lâm có chút hoài nghi
Đánh nhẹ vào lưng Trần Lâm, Tống Đình Phàm hỏi lại cậu, “Thế nào? Không tin anh a? Yên tâm, dù anh không làm được, không phải còn có Lưu Dụ Mục Kiệt sao?”
– “A? Bọn họ cũng…….”. Trần Lâm không quá chắc chắn
Tống Đình Phàm chau mày, “Tất nhiên, chuyện này tất nhiên không thiếu bọn họ, hơn nữa, có bọn họ không phải em càng yên tâm hơn sao?”
Trần Lâm có chút hiểu được ý tứ của Tống Đình Phàm, ngây ngốc gật đầu
Sau đó, chỉ thấy Tống Đình Phàm đứng lên khỏi giường, thúc giục, “Lấy đồ đi tắm, anh pha nước cho em”
Trần Lâm nâng nửa người dậy nhìn Tống Đình Phàm, trong lòng suy nghĩ, rồi
lại nghĩ ra điều gì và vân vân, khóe miệng giương cao, hỏi với theo bóng dáng Tống Đình Phàm, “Ai, sao anh biết đêm nay mẹ sẽ để em về a?”
Tống Đình Phàm nghe câu hỏi, ngừng lại, xoay người, mỉm cười tự tin với cậu, “Tất nhiên”
Kì thật, vừa nãy khi mẹ Trần mở miệng nói câu kia, Tống Đình Phàm rõ ràng
cảm giác, nàng giận dỗi nhiều hơn cố ý. Nữ nhân này, khi mình nói chuyện cùng ba Trần, nàng chỉ ngồi một bên lắng nghe, không nói gì, hoàn toàn
thể hiện vai trò người vợ hiền sau lưng chồng
Lúc ấy, Tống Đình
Phàm liền biết ý của ba Trần cũng là ý mẹ Trần, và là ý kiến của cả gia
đình họ, dù trước kia Tống Đình Phàm nghe Trần Lâm nói qua mẹ Trần quyết định mọi việc trong nhà. Xem ra hôm nay, biểu hiện giải dối cũng không
ảnh hưởng đến những quyết định mấu chốt có tính chất trụ cột gia đình
của ba Trần
Mà ‘trụ cột’ này hiện đang ở dưới lầu an ủi khuyên giải lão bà của mình một phen
– “Anh nói anh a, hôm nay tại sao lại tỏ thái độ sớm như vậy, anh xem
hiện tại mình gây nên việc gì! Con trai đều….. Đều nhanh không còn!”
Trần Lâm mới rời khỏi, mẹ Trần liền bắt đầu mạnh mẽ công kích ba Trần
Ba Trần cười khổ trong lòng, như thế nào khi còn trai còn ở, lão bà em
không có thái độ cường ngạnh như vậy a? Con trai đi rồi, em liền nhằm
vào anh
– “Nào có, con trai nào không còn, chỉ là đang ở lầu trên thôi!”. Ba Trần thận trọng phản bác lời lão bà
Mẹ Trần vừa nghe lão công giờ này còn già mồm, tức giận nói, “Anh! Anh được lắm! Anh nói xem, anh nói xem, con trai ở đâu, chỗ nào đâu…… Ô……..”. Nói xong, mặt liền biến sắc, nước mắt vẫn cầm không được
Ba Trần đau lòng, lão bà hôm nay rơi nước mắt như mưa, lúc khóc lúc ngừng, mình đều trông thấy cả
Ba Trần lập tức mềm lòng, vỗ vỗ lưng mẹ Trần, ôn tồn nói, “Em nói em a, đều đến tuổi này, như thế nào hôm nay lại khóc thành như vậy”
– “Em……. Em không cố ý”. Mẹ Trần nức nở nói
Ba Trần thở dài, “Ai, nếu có thể giữ lại, anh cũng không muốn đồng ý cho con a…….. Nhưng tính cách Tiểu Lâm thế nào em không phải không biết, đúng là vì từ bé
đến giờ Tiểu Lâm chưa làm chuyện gì khiến chúng ta lo lắng, nên với
chuyện lần này của con, chúng ta càng phải thận trọng quyết định a!
Chúng ta không thể chỉ đồng lòng nhất nhất cự tuyệt, không quan tâm suy
nghĩ của con, lão bà, em cũng biết, với tính cách Tiểu Lâm, khi con
thẳng thắn nói ra việc này, trong lòng con cũng đã lo lắng khổ sở không
kém chúng ta. Hơn nữa, vài năm qua, đứa nhỏ kia khắc khắc đều tự trách,
áy náy a…….. Em không thấy hôm nay con nhìn ta đầy khẩn cầu sao……. Anh
thực chưa bao giờ thấy Tiểu Lâm như vậy a, anh rất không cam tâm………”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm ba Trần có chút tắc nghẹn
Lúc này, mẹ Trần đã sắp ngưng khóc, thút thít bất đắc dĩ nói, “Kì thật, hôm nay khi con trai nhìn em rơi lệ, trong mắt còn có thể toát ra ý khẩn cầu chấp nhất như vậy, em cũng hiểu được……… Những vẫn muốn thử
thêm lần nữa……..”
– “Em hiểu như vậy, để làm chi còn luôn rơi nước mắt, không thấy con trai sợ đến nhường nào sao…….”
Mẹ Trần cười khổ, con trai như vậy, người làm mẹ như nàng sao có thể cam
tâm? Nước mắt này, cũng không dễ dàng khống chế như vậy a……….
– “Quên đi, nghe theo con đi, chỉ cần con hạnh phúc, không hối hận với quyết định của mình, em thế nào cũng vui……”
Biết lão bà đã nghĩ thông suốt, ba Trần im l