
không khí, thực rõ ràng, các cô gái
này rất bênh vực ông chủ của họ, nếu cứ tiếp tục đùa giỡn thì không biết chuyện gì sẽ phát sinh
– “Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta không cần đứng, tôi đi chọn kiểu kính, hai cậu ngồi đợi tôi một chút”
Trần Lâm nhìn không khí trong cửa hàng lúc này liền cảm giác không thoải mái. Nhưng cậu không biểu lộ gì. “Tiểu Phàm, cô mang vị tiên sinh này chọn mắt kính, Kim Tinh, cô đi tư vấn cho khách. Đông Đảo, mang hai li nước lại đây”. Mặt không chút biểu lộ gì, nói xong câu này Trần Lâm cũng không nói gì thêm nữa
Nghe được lời Trần Lâm, Tống Đình Phàm với biết cô gái vừa nói là người cắt
kính trong cửa hàng, hôm hắn đi mua mắt kính, Tiểu Phàm ở trong buồng
cắt kính không ra nên hắn không biết mặt cô. Hơn nữa, Tống Đình Phàm
cũng biết, người trước mắt có thể đang không vui, là chính mình đùa giỡn cậu ấy trước, nhưng cảm giác cả hai lại không giống nhau. Đây không
phải điều Tống Đình Phàm muốn, cho nên… hắn chủ động mở miệng giải thích
– “Hai người này là đồng nghiệp của tôi, người vừa thiếu sót bới móc là Mục Kiệt”, dời tay chỉ người bên cạnh. “Còn đây là…”. Hắn nói chưa xong đã bị ngắt lời. “Tôi là Lưu Dụ, câu nói khi nãy chỉ là vui đùa tôi, đừng để ý nha, haha”
– “Ân, xin chào, tôi là Trần Lâm, quản lí cửa hiệu này”
Giới thiệu xong, Lưu Dụ cũng rất biết điều đổi đề tài. “Cửa hàng có kính mát không? Tôi muốn nhìn một chút, hai người nói chuyện đi”. Trần Lâm chỉ hắn vị trí, Lưu Dụ liền đứng dậy rời đi
Không khí lại bắt đầu tẻ nhạt
Bất quá Trần Lâm suy nghĩ một chút, dò xét hỏi: “Anh… Anh giới thiệu khách cho tôi?”
Nghe thế, Tống Đình Phàm thoải mái cười to, người này rốt cuộc có biết những lời cậu vừa hỏi có thể nghĩ theo nghĩa khác không?
Nhìn thấy bộ dáng cười tươi của Tống Đình Phàm, Trần Lâm thực sự bối rối, cậu không rõ vấn đề đó có gì đáng cười lắm sao?
– “Anh cười gì chứ? Tôi hỏi không đúng sao?”. Trần Lâm oán trách nói
Tống Đình Phàm nghĩ mình tất yếu phải nhắc nhở người này một chút: “Cậu có biết câu hỏi của cậu, có thể nghĩ theo… một nghĩa khác?”
– “Nghĩa khác?”. Trần Lâm vẫn đang ngây thơ. Khuôn mặt vừa ngây thờ vừa khó hiểu, nếu
không phải vì sợ người trước mắt bực bội, Tống Đình Phàm đã muốn mở
miệng cười to
Vẫy tay, nói cậu ấy ngồi trước mặt mình, Tống Đình Phàm ghé vào tai nói, “Thêm khách, ‘đi khách’.. là có một nghĩa đặc thù khác…”
Không cần nhìn Tống Đình Phàm cũng biết, người vừa không có biểu tình gì này
chắc chắn đang đỏ mặt. Biến hóa cực nhanh khiến kẻ khác nghẹn họng trăn
trối
– “Anh…. Anh…..”
Tống Đình Phàm chớp mắt, sợ cậu tiếp tục xáu hổ, đơn giản đổi đề tài: “Cậu ăn cơm chưa?”
Trần Lâm lắc lắc đầu
– “Vậy lát nữa tôi mời cậu ăn cơm”
– “Nhưng…. tôi đã nói sẽ mời các nàng ăn cơm chiều, hơn nữa, anh còn đi với bạn”. Trần Lâm giải thích
– “Không sao, không sao. Mọi người cùng đi, mọi người cùng đi… càng đông càng vui thôi mà”. Bọn họ đang nói chuyện, Lưu Dụ không biết từ đâu nhảy vào
Vừa rồi nói là xem kính mát, nhưng ánh mắt Lưu Dụ một khắc cũng không rời
cảnh hai người nói chuyện, chỉ nhìn thôi nên hắn không biết bọn họ nói
gì. Nhưng sau đó hai người đột nhiên ngồi gần lại, nói gì đó, rồi mặt
Trần Lâm đỏ như đít khỉ. Hắn cơ hồ chưa bao giờ thấy Tống Đình Phàm tươi cười như thế nên quyết không bỏ qua cơ hội. Sợ Tống Đình Phàm nghe Trần Lâm nói xong sẽ không thể cưỡng cầu, hắn vội vàng chen vào, thuận tiện
nhắc Mục Kiệt
– “Mục Kiệt, lát nữa đi ăn cơm, tất cả đi cùng nhau, Đình Phàm mời khách!”
– “Đi, cậu chọn địa điểm đi, tìm nơi tốt một chút”. Kì thật Mục Kiệt cũng chú ý đến tình huống vừa rồi, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tìm tòi nghiên cứu trong bữa ăn này được!
Trần Lâm băn khoăn nhìn Tống Đình Phàm: “Như vậy… không tốt lắm, không cần”
– “Không sao, cứ làm như vậy đi”. Tống Đình Phàm bác bỏ lời từ chối của Trần Lâm
– “Ông chủ, người ta đã có ý mời khách, sao lại không đi được, chúng tôi đi, anh cũng phải đi!”. Kim Tinh nói với Trần Lâm, khi nãy cô vừa nhìn thấy đám người của Tống
Đình Phàm đã khó chịu, hơn nữa nhìn cách ăn mặc chắc chắn là kẻ lắm
tiền, nếu bọn họ có ý mời khách thì sao phải cự tuyệt
– “Tiểu Phàm, cậu cũng đi đúng không?”. Kim Tinh hỏi Tiểu Phàm, Lí Tiểu Phàm bị cô rào trước đón sau như thế,
chỉ có thể gật đầu. Đông Đảo thì chắc chắn sẽ đồng ý. Nói xong, Kim Tinh còn hất đầu thị uy với Mục Kiệt, hắn cười cười không nói gì
Lưu
Dụ mờ ám nhìn Tống Đình Phàm rồi đi ra ngoài cửa hàng. Trần Lâm cũng
thấy thế, dù nghi ngờ nhưng cậu cũng không để tâm làm gì
Khi mắt kính của Mục Kiệt hoàn thành, đoàn người ra khỏi cửa hàng chuẩn bị đi
Mục Kiệt nói với mọi người: “Tôi đi lấy xe, mọi người đợi một chút”. Mọi người gật gật đầu
Nhưng Kim Tinh vẫn còn buồn bực, nhiều người thế này làm sao ngồi đủ một xe?
Mục Kiệt mới rời đi thì lại có một chiếc xe màu xám dừng lại trước mặt
các nàng. Bất quá, người tinh mắt liền có thể nhận ra đây là một chiếc
xe tốt. Trần Lâm vừa nhìn đã rất thích, tuy rằng cậu không am hiểu nhiều về xe nhưng chiếc xe này lại cho cậu cảm giác thoải mái
Cửa xe mở, Lưu Dụ từ trong