Insane
Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323450

Bình chọn: 7.5.00/10/345 lượt.

, buổi chiều đi với tôi đến một cửa hiệu kính”. Tống Đình Phàm chầm chậm nói. Hắn không lo Mục Kiệt không đồng ý. Đây chính là câu nói dài nhất của hắn

Khi Mục Kiệt nghe được nửa đầu câu vẫn không nghĩ sẽ mua thêm mắt kính,

kính của hắn đã rất nhiều, trong xe, trong văn phòng, nhà ở, chỉ cần nơi hắn thường sống thì sẽ có sẵn mắt kính. Chính là, sau khi nghe được nửa câu, cậu ta muốn dẫn mình đi mua mắt kính? Điều này làm Mục Kiệt hoàn

toàn nghi ngờ

Tuy rằng hắn không hiểu được tại sao lại như thế,

nhưng với nửa sau câu nói kia của Tống Đình Phàm, hắn tập trung chú ý

200%, không chỉ mỗi hắn mà Lưu Dụ cũng tò mò. Bọn họ không hiểu tại sao

hôm nay thái độ Tống Đình Phàm lại chủ động khác thường như vậy? Tại sao khi bọn họ trở về từ Bắc Kinh, Tống Đình Phàm liên tiếp làm bọn họ bất

ngờ như vậy?

Mục Kiệt gật gật đầu. “Được, buổi chiều tôi đi với cậu”

Ba người ăn cơm xong quay về công ty tiếp tục công tác. Tuy rằng hai

người kia vẫn còn nghi vấn trong lòng, nhưng bọn họ cũng biết nếu Tống

Đình Phàm không muốn nói, bọn họ có gặn hỏi cũng như không. Bất quá Mục

Kiệt có điểm rõ ràng vấn đề mắt kính. Có lẽ…. buổi chiều đến cửa hàng

mắt kính kia thì có thể biết được đáp án

Bởi vì hai người một tuần không làm việc, công tác quả thật rất nhiều.

Nhưng tối gần 7h, bọn họ cũng giải quyết xong tất cả. Một nhóm 3 người

rời công ty. 3 người đi cùng nhau lúc nào cũng hấp dẫn mọi ánh mắt chung quanh, chiều cao tương đương, tướng mạo ai cũng tuấn lãng: một đạm mạc, một nho nhã, một nhã bĩ một chút.

Không quan tâm đến ánh mắt của người đi đường, Tống Đình Phàm dẫn hai người kia thẳng tiến đến cửa hàng mắt kiếng đối diện

Tống Đình Phàm hơi hối hận, vì công việc nhiều quá mà không chú ý đến thời

gian. Trễ thế này, không biết còn ai trong tiệm không…. Bất quá, nếu đã

hạ quyết tâm thì dù thế nào hắn cũng phải đi, không có lí do gì để từ

bỏ, dù sao đi nhìn một chút cũng được

Trùng hợp, Trần Lâm hôm này

chưa đóng cửa, vì hàng mới về, cậu cùng Kim Tinh, Lí Đông Đảo, Lí Tiểu

Phàm vừa kiểm kê xong. Bình thường 6h tối nhân viên có thể tan tầm,

nhưng bọn họ tình nguyện ở lại giúp. Trần Lâm không thể cự tuyệt, chỉ có thể đồng ý để bọn họ giúp

Cậu dự định kiểm kê xong sẽ mời các nàng đi ăn cơm, vừa lúc Tống Đình Phàm bước vào

– “Ông chủ, anh xem…”. Kim Tinh nhắc nhở khâu kiểm kê cuối cùng

Trần Lâm vừa quay đầu lại thấy Tống Đình Phàm, tuy thực ngạc nhiên nhưng lần này cậu làm không tồi, bề ngoài không có gì khác thường mà đón tiếp

– “Di, anh sao lại đến, mắt kính lại có vấn đề gì à?“. Trần Lâm hoài nghi

Tống Đình Phàm lắc đầu

Lúc này đây, Mục Kiệt gần như đã biết rõ nguyên do Tống Đình Phàm thay đổi. Nhìn thấy Trần Lâm trước mắt, Mục Kiệt đầu tiên có cảm giác— sạch sẽ

thanh khiết. Ngũ quan thanh tú, ánh mắt rõ ràng chưa thoát khỏi vẻ trẻ

con, lại có thêm chút cô độc tinh khiết của thanh niên thời đại, giọng

nói trong trẻo, tổng thể mang đến cho người ta cảm giác thật thoải mái

Nếu bây giờ Mục Kiệt còn không nhận ra nguyên nhân của những khác thường

nơi Tống Đình Phàm, chắc chắn hắn không bao giờ dám nhận mình là bạn

thân lâu năm của Tống Đình Phàm. Kì thật không chỉ mình Mục Kiệt hiểu,

Lưu Dụ cũng biết rõ điều này

Sau khi Tống Đình Phàm lắc đầu, Mục Kiệt thâm thúy nói: “Nga, nga… cậu ấy dẫn tôi đến mua mắt kính. Hai người có phải… đã quen biết?”. Nói xong còn cười thâm thúy

Lúc này Trần Lâm mới chú ý sau lưng Tống Đình Phàm còn có hai người, biểu

tình kinh ngạc không giấu được. Mục Kiệt và Lưu Dụ đổ mồ hồi lạnh, biểu

tình của cậu ta như vậy nghĩa là mới biết sau lưng Tống Đình Phàm còn có hai người bọn họ? Hai người tuy không lạnh lùng như Tống Đình Phàm,

nhưng ít nhất cũng rất có mười phần phong độ? Thế mà không đủ hấp dẫn

người khác sao?

Lưu Dụ mồm miệng nhanh nhảu, không hỗ danh là dân Bắc Kinh, không quan tâm người khác sẽ khó xử như thế nào, trực tiếp hỏi: “Chúng tôi nhỏ bé quá nên không đáng để cậu nhìn thấy?”

Trần Lâm đỏ bừng mặt: “Tôi… tôi vừa mới….”

Giải thích chưa xong, Tống Đình Phàm liền tặng hắn ánh mắt ‘một vừa hai phải’ cảnh cáo. Kim Tinh tiếp lời: “Anh đứng đằng sau như vậy, ông chủ tôi không thấy là đúng rồi!”

Vừa mới nhìn qua, Kim Tinh và Lí Tiểu Phàm đều cảm giác được những người

trước mắt hoàn toàn muốn trêu chọc ông chủ của bọn họ. Ngữ khí của Kim

Tinh cũng vì thế mà không được tốt

– “Các anh đến mua mắt

kính, vậy thì đến quầy xem đi, chọn lựa kiểu mình thích chứ đừng đứng

đây làm gì. Cửa hàng chúng tôi nếu nhục nhã, các anh cũng không đẹp mặt”. Những lời nói này không mềm mại cũng không cứng rắn, vừa đủ ý, đối lập

với vẻ bệ vệ của đối phương, lại tăng thêm khí thế cho mình

Người

nói được những lời này không khỏi làm ba người kia chú ý. Tống Đình Phàm nhìn nơi phát ra giọng nói, liền thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa,

khuôn mặt không son phấn nhưng vẫn xinh đẹp, vóc dáng lại thon thả, cả

người đều toát lên vẻ giỏi giang sắc bén

Nheo mắt, Tống Đình Phàm

nhớ mình đến cửa hàng Trần Lâm vài lần nhưng chưa hề gặp qua người này.

Mục Kiệt cũng nhanh chóng điều hòa