
, mọi công việc đều đổ dồn lên đầu hắn, hắn chán ghét
việc này. Cứ như vậy một tuần liên tục, lượng công việc cứ ngày càng gia tăng chiếm hết thời gian, vì thế việc ‘ghé thăm’ tiệm kính cứ như vậy
bị trễ nãi
Nhưng hiện tại nhìn thấy hai người trước mắt, hắn còn lí do gì để không đi?
Không phản ứng với câu hỏi về mắt kính của hai người, Tống Đình Phàm nâng tay chỉ chỉ vào xấp văn kiện trên bàn, nói câu: “Các cậu thấy chưa, tôi đi trước”
Để lại sau lưng hai người kinh ngạc vạn phần….
Lưu Dụ nhìn đồng hồ, mởi chỉ 10h25 sáng, còn chưa đến giờ cơm trưa: “Mục Kiệt, nhéo tôi thử xem, tôi đang nằm mơ phải không?”
– “Người nghiện công việc cũng có khi bỏ giờ làm về sớm?”
– “Cậu xuống địa ngục đi, còn dám nói thế, nếu Đình Phàm đột ngột quay
về, cậu ấy nghe cậu nói vậy, cậu sẽ là kẻ tiếp theo bị dày vò”
Tuy rằng Mục Kiệt cũng buồn bực, vì sao lại như vậy, nhưng hắn không hỏi
thẳng vấn đề, hắn— sơn nhân đều có diệu kế, tự nhiên sẽ biết. Ra khỏi
văn phòng của Tống Đình Phàm, hắn đến trước mặt thư kí Lưu Tâm: “Lưu Tâm, gần đây lão bản của cô có gì bất thường không?”
– “….Không có, hết thảy đều rất bình thường”. Lưu Tâm thản nhiên trả lời, nhưng lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ. “Bất quá, ngày chúng ta kí hợp đồng mà anh phải đi Bắc Kinh, lão bản
đem về một đôi mắt kính trẻ trung thời thượng, sau giờ cơm trưa lại thay đổi một đôi kính mới. Còn lại không có gì bất thường cả”
Nghe như vậy, Mục Kiệt đoán đôi mắt kính cũ của hắn đã hỏng? Nên mới đi mua
mắt kính mới? Một đôi kính trẻ trung thời thượng? Không khác đôi kính
trước? Bất quá, cho dù như vậy, dường như cũng không có gì kì quái
– “Chúng tôi không ở đây một tuần, lảo bãn của cô có về sớm không?”. Mục Kiệt hỏi ngay sau đó
– “Sao lại như vậy được! Anh nghĩ lão bản của tôi giống Lưu tổng sao?”. Lưu Tâm trả lời thật to câu hỏi, lại vừa có ý xem thường
– “Ha ha, cũng phải”. Mục Kiệt gật đầu tán thành, mặc kệ Lưu Dụ bên cạnh đã giận đến nhe răng trợn mắt
Lưu Tâm sở dĩ nói như vậy, bởi vì hai vị chủ nhân trước mặt mình đây tính
tình dễ hơn cấp trên trực tiếp của cô nhiều, nhất là Lưu Dụ; thứ hai,
Mục Kiệt lúc đi công tác cuối tuần trước đã nhờ vả cô, please a, chuyện
này hắn cũng nợ cô
Mục Kiệt dò hỏi Lưu Tâm cũng không tra ra được
gì, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về, cùng Lưu Dụ hoàn thành như
công việc Tống Đình Phàm đã giao phó
Tống Đình Phàm sung sướng tiêu sái rời khỏi công ty, tuy rằng bề ngoài thật sự không nhìn ra được loại sung sướng ấyĐi vào cửa hiệu của Trần Lâm, Tống Đình Phàm trước tiên đã thấy cậu đang
cúi đầu trong quầy thu ngân làm gì đó. Kim Tinh ánh mắt nhanh nhạy, thấy Tống Đình Phàm đi vào đến đón tiếp
Từ lần trước khi Kim Tinh nhìn Tống Đình Phàm chọn đôi mắt kính đắt tiền,
nàng đã biết người này là dân văn phòng nhưng lương một năm chắc chắn
không ít. Bất quá điều Kim Tinh buồn bực chính là: kẻ có tiền như vậy
nhưng ăn vận như một công chức bình thường, quần áo thoạt nhìn thật tinh xảo, nhưng vẫn rất rối rắm, cũng không nhìn thấy được nhãn hiệu gì
– “Tiên sinh, ngài hôm nay đến đây, là….?”
– “Tôi muốn vệ sinh kính một chút”. Tống Đình Phàm lạnh nhạt nói
Nghe được giọng nói của Tống Đình Phàm, Trần Lâm ngẩng đầu lên, hai mắt, bốn mắt, cùng nhìn nhau. Tống Đình Phàm vẫn nhìn Trần Lâm nhưng không ngờ
cậu lại đột nhiên ngẩng đầu như vậy. Hơn nữa còn lộ ra ánh mắt không
phòng bị, ánh mắt ấy trong trẻo như không chứa gì, thực tại này đã chạm
một chút đến tâm khảm Tống Đình Phàm
Trần Lâm lập tức ý thức chính mình lại thất thố, cậu vội vàng điều chính trạng thái, tự thì thầm
trong lòng: làm sao mỗi lẫn nhìn thấy anh ta liền giật mình a!
Nếu hỏi Trần Lâm vì sao chỉ nghe giọng nhưng liền biết đó là Tống Đình
Phàm, thì Tống Đình Phàm cũng nên cảm ơn giọng nói đầy âm sắc của mình.
Vì ở lần gặp mặt đầu tiên, giọng nói của hắn đã để lại một ấn tượng sâu
sắc trong cậu, thậm chí còn có thể nghe ra chút vui mừng dù hắn nói rất
ít
Tuy nhiên cậu vẫn nghiêm mặt nói: “Xin chào, mắt kính anh có vấn đề gì sao?”
– “Không, tôi chỉ là thuận đường ghé qua vệ sinh kính một chút”
Trần Lâm không biết phải nói gì tiếp theo, cậu làm bộ xoay người nhìn một chút, Kim Tinh quả là đang rửa kính mắt.
Xấu hổ cười nhẹ, cậu quay đầu lại nói: “Anh đợi một chút, vệ sinh mắt kính rất nhanh”
Ai, Trần Lâm cầu nguyện trong lòng, Tinh Tinh a, cô rửa kính mau mau lên là được rồi, làm cho người này mau đi đi, cậu thực sự không chịu nổi cảm
giác bồng bềnh chân không chạm đất mỗi khi ở cùng người này
Thật
ra, Trần Lâm là chủ cửa hàng kính mắt này, ở phương diện xã giao với
khách cậu rất thành thục, giải quyết mọi sự thỏa đáng. Nhưng không biết
tại sao từ sau lần ăn trưa cùng nhau kia, trước mặt hắn cậu luôn không
phát huy được vẻ thành thục trôi chảy của mình. Buồn rầu a, buồn rầu!
Kim Tinh chưa đến 10 phút sau đã mang đôi kính được vệ sinh kĩ càng ra.
Thời gian chờ đợi ngắn ngủi này, Trần Lâm vẫn xấu hổ cùng thất thố. Nếu
không phải trong tiệm còn có tiếng trao đổi giữa khách và các nhân viên
bán hàng khác, cậu không biết sẽ cùng người