
mình bất nhã, tự trách mình
không chú ý đến hoàn cảnh. Tống Đình Phàm vừa nhìn thấy đã biết trong
lòng cậu lại có tâm sự
– “A, cậu vui vẻ là tốt rồi, lần sau có cơ hội lại mang cậu đến ăn”. Tống Đình Phàm suýt không tự chủ được mà nói lên chữ ‘thỉnh’ vô ích,
coi như lần sau hắn đương nhiên sẽ ‘mang’ Trần Lâm đến đó dùng bữa
Trần Lâm nghe xong đã vội vàng lắc đầu. “Không cần, không cần, lần này là được rồi. Tôi chỉ mời anh một bữa ăn đơn
giản thôi, anh không cần phải mời lại như thế này. Còn ăn nữa… tôi rất
ngại”. Nói xong, lại thẹn thùng cười
Tống Đình Phàm không muốn tranh luận với cậu, dù sao việc ăn cơm sau này, hắn tự biết phải
lo liệu thế nào để Trần Lâm không cự tuyệt
Mở nhạc, trong xe vang lên giải điệu “All out of love” *một bài hát của Air Supply*
Tối nay Trần Lâm thực sự vui vẻ, thoải mái. Gặp được hai bằng hữu của Tống
Đình Phàm, cậu dần dần bắt đầu có hảo cảm với họ. Lưu Dụ quả nhiên đem
tính cách của người Bắc Kinh điển hình phát huy. Có bọn họ khuấy động
không khí, cậu cũng không– xấu hổ khi bên cạnh Tống Đình Phàm nữa. Hôm
nay, Tống Đình Phàm làm cho cậu mơ hồ cảm giác, hắn cũng không phải quá
ít nói
Nghĩ nghĩ, Trần Lâm liền thốt ra. “Kỳ thật, anh cũng không phải quá ít nói….”. Nói xong cũng không thấy người bên cạnh có phản ứng gì, Trần Lâm đang định quay đầu nhìn xem
– “Hahahaha, cậu, cậu thực sự rất đáng yêu! Hahaha…”. Tống Đình Phàm đột nhiên bùng nổ cười to, trong không gian xe nhỏ hẹp, tiếng cười đi vào tai Trần Lâm không tiêu tan
Trần Lâm lần này không quẫn, mà là thực sự phụng phịu không vui
Nhìn thấy phản ứng của Trần Lâm, Tống Đình Phàm lập tức ngừng cười. “Thế nào? Không vui à?”, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói đang cố gắng nhịn tiếng cười run rẩy
– “Anh cho rằng, một người đã tốt nghiệp đại học như tôi bị người khác nói là đáng yêu thì có thể vui vẻ sao?”. Nói xong, quay đầu nhìn ra cửa, không để ý tới hắn
Tống Đình Phàm nghĩ, không xong rồi, người này đang rất không vui. Vội vàng hống: “Đừng tức giận, đừng tức giận, tôi chỉ đùa thôi, chỉ đùa thôi. Cùng lắm cậu cũng nói tôi đáng yêu đi, như vậy là được chứ gì?”
Vừa nói xong, mình và Trần Lâm đều vui vẻ, cậu cuối cùng cùng tươi cười
trởi lại, không khí lại như ban đầu. Bất quá Tống Đình Phàm cũng cảm
thấy chính mình không được tự nhiên, tại sao lời mình vừa nói lại giống
hệt như cách Lưu Dụ cưa cẩm nữ sinh, căn bản cũng đó cũng không phải lời hắn có thể nói, hắn như thế nào lại nói như vậy
Có thể Trần Lâm cũng ý thức được chính mình vừa làm kiêu, cậu cũng không tự nhiên. Vì thế, vờ ho khan vài tiếng, nói: “Quên đi, quên đi. Cũng không…. không có gì”
Vì thế hai người, một ra vẻ chuyên chú lái xe, một tỏ vẻ chuyên chú nghe
nhạc, trong lòng đều có tâm tư. Cũng may, tình cảnh này kéo dài không
lâu đã về đến cửa hàng của Trần Lâm. Để cậu xuống xe, Tống Đình Phàm đơn giản nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi”
– “Ân, anh cũng vậy, cảm ơn đã đưa tôi về, bữa cơm chiều thực sự rất ngon”
– “Ân. Vậy đi đây”. Tống Đình Phàm nói xong liền lái xe đi
Trần Lâm nói thầm trong lòng, vừa mới khen anh không phải ít nói, anh lại
như thế nữa, ngay cả chủ ngữ cũng không có, nói đi là đi!
Sáng hôm sau, vừa đến công ty, Mục Kiệt và Lưu Dụ vừa đến công ty liền chạy vào phòng Tống Đình Phàm đợi hắn
Đầu ngày Tống Đình Phàm vừa đẩy cửa vào đã thấy hai người kia ngồi sẵn, hắn đi thẳng đến bàn công tác ngồi vào chỗ của mình. Nhưng Lưu Dụ không
chịu được
– “Ai, Ai, tôi nói Đình Phàm, cậu để hai huynh đệ tôi ở đâu?”
Tống Đình Phàm dùng ánh mắt hỏi, cái gì để ở đâu?
– “Tống Đình Phàm, cậu đừng giả bộ a, nếu tình huống hôm qua làm tôi và
Mục Kiệt không nhìn ra cậu đối với Trần Lâm như thế nào, cậu quả thực
nghĩ chúng tôi ngốc hết rồi a!”
Vẵn dùng ánh mắt hỏi, vậy thì thế nào?
– “A, a, a,… Tôi không nói được với người này nữa. Mục Kiệt, cậu nói đi”. Lưu Dụ hoàn toàn bị ánh mắt Tống Đình Phàm đánh bại
Tống Đình Phàm hướng mắt nhìn Mục Kiệt
– “Đình Phàm, chúng ta là huynh đệ nhiều năm chứ không phải vài ngày, hôm qua cậu đối với Trần Lâm như vậy, chúng tôi ít nhiều cũng nhận ra,
chúng tôi đều thấy cậu ta là người tốt, cậu… là thật lòng sao?”. Mục Kiệt dùng tình huynh đệ ép Tống Đình Phàm, không tin hắn sẽ không trả lời thật!
– “Cậu đã nói chúng ta là huynh đệ nhiều năm chứ không phải vài ngày, cậu cho rằng tôi…. không thật lòng sao?”
Mục Kiệt nghĩ trong lòng, vẫn là bị cậu ta áp đảo. Bất quá trong lòng lại cười thoải mái
– “Hảo, là huynh đệ, nếu vậy, chúng tôi cam đoan sẽ không bàng quan đứng
nhìn, cam đoan sẽ quan tâm lo lắng đầy đủ cho giai nhân của cậu”. Lưu Dụ nghe Tống Đình Phàm thật lòng vội vàng vỗ ngực cam đoan
Tống Đình Phàm nhướng mày, từ chối cho ý kiến, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, nghiêm mặt, bổ sung một câu: “Chú ý cách dùng từ của cậu!”
Nhìn thái độ không hài lòng rõ ràng của Tống Đình Phàm, Lưu Dụ rối tinh rồi mù ủy khuất: “Mục Kiệt, Mục Kiệt, cậu xem xem, nói thế thì có gì đâu, cậu ấy còn trừng mình, không phải chí nói ‘giai nhân’ thôi sao!”. Thuận tiện còn bĩu môi
Mục Kiệt đứng lên vỗ vỗ vai Lưu Dụ: