
ỗ, cô luôn dễ dàng trở thành tiêu điểm quan sát của mọi người, cô ghét loại cảm giác này!
Cô nhìn Sở Thiên Ngạo, Sở Thiên Ngạo cũng đang nhìn cô. Gương mặt anh tuấn giờ này lạnh lùng ác độc rất đáng sợ, đôi môi mím chặt, ánh mắt khát máu đến khiếp người nhìn cô chằm chằm, giống như hận không thể đem cô cắn chết ngay tức khắc
Mạc Tiểu Hàn nhíu nhíu mày, người đàn ông này mỗi lần nổi giận đều khác thường kỳ lạ như vậy. Cô nào có đắc tội hắn? Hắn thích cùng phụ nữ khác mây mưa, cô liền mỉm cười chúc phúc hắn nha, cô không hề ăn dấm lung tung, rốt cuộc hắn đang tức giận cái gì!
Không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, Mạc Tiểu Hàn phản ứng rất bình thản, cô đẩy hắn ra: "Biết, tôi cút."
Cô ước gì mình được về sớm nghỉ ngơi một chút. Hôm nay giằng co cả một ngày, cô mệt quá mức. Để cho hắn tự do tiếp tục trăng gió với những người phụ nữ khác đi! Chúc hắn lăng nhăng thỏa mãn!
Không chút do dự xoay người rời đi. Vừa ra đến đại sảnh, mới phát hiện bên ngoài gió rất to, những cơn gió đêm thổi vào người, lạnh thấu tới xương.
Mạc Tiểu Hàn sợ lạnh ôm chặt hai cánh tay, đi về phía cửa chính. Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh. Bên này hình như cũng là khu biệt thự, nên hầu như không thấy bóng dáng một chiếc xe taxi nào.
Ban nãy ở vườn hoa phía sau hình như có một con đường nhỏ thông ra mặt sau của con đường chính, bên kia chắc là có xe taxi thôi. Mạc Tiểu Hàn xoay người hướng con đường nhỏ đi tới.
Thấy Mạc Tiểu Hàn bước đi không hề quay đầu lại, Sở Thiên Ngạo cảm thấy một cơn giận dữ không tên hung hăng thiêu đốt trong lồng ngực. Người phụ nữ này, thậm chí ngay cả cầu xin tha thứ cũng không buồn nói!
Cô hoàn toàn không nhận thấy được tại sao hắn lại nổi giận!
Nếu như không phải Liễu Thần đột nhiên khiêu khích lửa dục của hắn, nếu như không phải hắn muốn thử thái độ của Mạc Tiểu Hàn một chút. . . . . . Hắn cũng không biết được đã nhiều ngày như vậy, Mạc Tiểu Hàn vẫn hoàn toàn không đem hắn để ở trong mắt.
Cô đối với hắn, cho tới bây giờ chưa bao giờ để ý.
Dù là cô nằm ở dưới người hắn nhỏ giọng rên rỉ, giống như một cô mèo nhỏ. Dù cô cùng hắn bình thường giống như một đôi tình nhân cãi vã gây gổ, sau đó hòa thuận dắt tay nhau đi dạo phố. Dù hắn buông xuống tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty, một ngày 24 giờ dính vào bên người cô, bá đạo đoạt lấy tất cả thời gian của cô. Cô, vẫn không nhìn thấy hắn.
Mạc Tiểu Hàn, cho tới bây giờ cũng không có yêu hắn.
Bàn tay gắt gao siết chặt đến nổi cả gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch. Sở Thiên Ngạo nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Tiểu Hàn, những tia lửa trong mắt bắn tán loạn. Mạc Tiểu Hàn, cô thật có gan!
Xoay người hung hăng đi về phía đại sảnh. Người nhiều phụ nữ nhất trên thế giới này chính là hắn, Sở Thiên Ngạo hắn cũng không phải không có Mạc Tiểu Hàn thì không thể sống được!
Giờ phút này, chăm chú nhìn bóng dáng Mạc Tiểu Hàn còn có một người đàn ông khác. Thân Hạo Khiêm.
Vừa rồi Sở Thiên Ngạo gầm lên giận dữ, Thân Hạo Khiêm xoay đầu nhìn sang, khi nhìn đến bóng dáng quen thuộc của Mạc Tiểu Hàn, dưới ánh đèn khiến cô nổi bật, cô có vẻ đẹp như thế, bộ váy màu trắng khiến cô nhìn qua giống như một tiên nữ trong sáng, Trên làn tóc mai còn cài một đóa Diên Vĩ màu xanh dương, khiến sự trong sáng càng thêm phần thanh nhã và hoạt bát.
Thấy Mạc Tiểu Hàn cùng Sở Thiên Ngạo cãi vả sau đó cô đơn độc rời đi, Thân Hạo Khiêm nhấc chân muốn đuổi theo. Nhưng vừa lúc đó Thị trưởng Lương đứng bên cạnh đang liến thoắng không ngừng giới thiệu thành tích mới nhất của hắn, hành động cắt ngang lời nói của trưởng bối luôn là một việc làm vô lễ. Do vậy Thân Hạo Khiêm không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhẫn nại không dám vọng động, cố gắng giả bộ bộ dạng nghiêm túc nghe Thị trưởng Lương nói chuyện.
Nhìn Mạc Tiểu Hàn càng ngày càng xa, mắt thấy cô sắp biến mất ở rừng cây sau lưng, Thân Hạo Khiêm không kềm nén được nữa, hắn vội vã nhìn Thị trưởng Lương nói: "Bác trai, cháu có chuyện vô cùng trọng yếu, xin lỗi bây giờ không tiếp chuyện cùng bác được." Nói xong, không nhìn đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, hắn cất bước chạy về phía con đường nhỏ .
Hắn nhất định phải đuổi theo Tiểu Hàn, ban nãy bộ dạng Sở Thiên Ngạo rất hung dữ gần mắng cô, bây giờ Tiểu Hàn nhất định rất đau lòng. Hắn muốn an ủi cô một chút. Nếu như nói rằng trên thế giới này, chỉ có nước mắt của một người mà Thân Hạo Khiêm không muốn thấy nhất, thì người đó chính là Mạc Tiểu Hàn?
Con đường nhỏ thật đúng là rất khó đi, mặt đường gồ ghề lồi lõm không chỗ nào bằng phẳng, Mạc Tiểu Hàn lại mang giày cao gót nên đi bộ thật sự vô cùng cực khổ.
"Những kẻ có tiền sao cũng hẹp hòi như vậy chứ! Dầu gì thì cũng nên làm đường cho bằng phẳng một chút, đi lại cũng dễ dàng hơn. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn vừa nói thầm vừa quẹo qua rừng cây nhỏ.
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau đột ngột kéo cô lại. Mạc Tiểu Hàn còn tưởng rằng đó là Sở Thiên Ngạo: "Không phải anh muốn tôi cút đi sao!" Vừa mới dứt lời, một bàn tay to bịt miệng của cô lại.
Không đúng! Không phải Sở Thiên Ngạo, trên người Sở Thiên Ngạo có mùi nước ho