XtGem Forum catalog
Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325051

Bình chọn: 8.5.00/10/505 lượt.

Trong lòng Mạc Tiểu Hàn cảm thấy buồn cười, Liễu Thần - Liễu đại tiểu thư cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, chẳng biết suy nghĩ như thế nào mà lại dùng thủ đoạn trả thù ngây thơ đến như vậy?

Lắc đầu một cái, Mạc Tiểu Hàn cầm chiếc khăn giấy trên bồn rửa tay chậm vào phần ướt trước ngực, hy vọng có thể thấm khô.

Liễu Thần đợi nửa ngày, thấy Mạc Tiểu Hàn không hề nổi giận, cũng hoàn toàn không thèm liếc nhìn cô một cái. Lửa giận trong lòng càng thêm thiêu đốt hừng hực. Rõ ràng chính là cố tình không nhìn Liễu Thần cô a. Không nhìn so với phản kích còn đáng hận hơn, bởi vì thái độ này nói rõ đối phương căn bản không thèm coi cô ra gì cả!

Liễu Thần hừ lạnh một tiếng: "Cô không phải là người giúp việc cho nhà Sở Thiên Ngạo sao? Thế nào, leo lên giường chủ nhân, chính thức chuyển thành tình nhân rồi hả ?"

Nghe thấy những lời nói chói tai của Liễu Thần, Mạc Tiểu Hàn cũng chẳng muốn nhiều lời với cô ta. Sau khi thấy bộ lễ phục có vẻ đã khô, Mạc Tiểu Hàn cầm khăn giấy ném vào thùng rác bên cạnh, rồi chuẩn bị rời đi.

Liễu Thần thấy mấy phen khiêu khích Mạc Tiểu Hàn mà cũng không thành công, trong lòng cảm giác bị thất bại càng sâu hơn. Đôi mắt to nhấp nháy, lời nói bật thốt lên khoe khoang: "Cô đoán xem vừa rồi ở trong phòng nghỉ của khách quý, ai ở cùng một chỗ với tôi?"

Bước chân Mạc Tiểu Hàn ngừng lại một chút. Vừa rồi cô chăm chú xem bức danh họa treo trong đại sảnh, sau đó tính đi tìm Sở Thiên Ngạo thì mới phát hiện chung quanh không thấy bóng dáng của hắn đâu. Biến mất cùng lúc với hắn, còn có Liễu Thần.

Cắn đôi môi mềm mại, Mạc Tiểu Hàn không nói gì, cô chỉ dừng lại ước chừng một giây đồng hồ sau đó tiếp tục đi ra ngoài cửa.

Là một người có lòng tự trọng. Cô căn bản không muốn cùng Liễu Thần nói một câu nào, loại phụ nữ này, càng để cô ta vào mắt, cô ta càng ngang ngược hơn.

Liễu Thần thấy Mạc Tiểu Hàn dừng lại một chút, biết lời nói của mình có tác dụng, quyết định tiếp tục cố gắng khiêu khích Mạc Tiểu Hàn, "Cô đoán xem chúng tôi vào phòng nghỉ để làm gì?"

Đưa lưng về phía Liễu Thần, Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc trợn to hai mắt. Người phụ nữ này có phải quá không biết xấu hổ hay không, sợ cô không biết cô ta làm chuyện ân ái sao, mà phải gào lên nói cho cô nghe?

Thế giới này điên rồi! Mạc Tiểu Hàn lắc đầu một cái, không buồn phản ứng lại Liễu Thần, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

"Đứng lại! Tôi cho cô biết, Tổng giám đốc Sở không phải loại người mà người phụ nữ như cô có thể đụng vào được đâu! Tốt nhất cô nên cách xa anh ấy một chút! Nếu không cô hãy chờ xem!" Liễu Thần không duy trì được sự đắc ý nữa, thấy Mạc Tiểu Hàn vẫn bộ dạng thanh cao, cô ta thật sự muốn xé nát gương mặt trắng nõn ấy của cô ra! Hôm nay có chuyện gì xảy ra thế? Sao tất cả những người phụ nữ ở đây đều tới cảnh cáo cô, muốn cô cách xa người đàn ông của họ?

Mạc Tiểu Hàn đè xuống tức giận trong lòng, xoay người, mở đôi mắt to lạnh lùng nhìn Liễu Thần: "Cô Liễu, tôi thật sự muốn cách xa Sở Thiên Ngạo một chút. Nếu như cô có thể nghĩ ra biện pháp khiến Sở Thiên Ngạo bỏ qua cho tôi, tôi sẽ vô cùng cảm tạ cô!"

Nói xong, lưng ưỡn cao thẳng tắp, ngẩng đầu, Mạc Tiểu Hàn xoay người rời khỏi phòng vệ sinh khiến người ta hít thở không thông này. Liễu Thần tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, cầm bình bông màu xanh bên cạnh bồn rửa tay lên, hung hăng đập xuống đất nghe “xoảng” một tiếng. Lời nói của Mạc Tiểu Hàn rõ ràng là có ý khiêu khích! Ỷ vào Sở Thiên Ngạo đối với cô có mấy phần chiều chuộng, cho nên không còn biết mình là ai! Xem ra, cần thiết phải giáo huấn cô ta lại một chút!

Liễu Thần cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy mã số. Hạ thấp giọng nói mấy câu nói.

Bên đầu kia điện thoại có tiếng trả lời nói: "Chúng tôi mà làm việc thì cô cứ yên tâm, bảo đảm thần không biết quỷ không hay." Liễu Thần cúp điện thoại, trên mặt hiện lên một nụ cười ác độc.

Mạc Tiểu Hàn đi ra khỏi phòng vệ sinh, muốn ra vườn hóng gió một chút. Còn tốt hơn là ở đây.

Người trong đại sảnh quá nhiều, đều là những lời xã giao dối trá và khách sáo, cô cảm thấy rất nhàm chán. Vừa đi tới khúc quanh, liền chạm mặt Sở Thiên Ngạo. Bên cạnh hắn còn có thêm mấy người nữa, nữ có nam có.

"Mạc Tiểu Hàn, tới đây." Sở Thiên Ngạo gọi. Giọng nói thân mật, nhưng càng giống như là gọi người làm hơn.

Nam nữ bên cạnh Sở Thiên Ngạo cũng nhìn về hướng Mạc Tiểu Hàn.

Mạc Tiểu Hàn nói thầm trong lòng một tiếng: "Thật là xui xẻo!" Nhưng cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là phải buộc lòng đi tới.

Một người phụ nữ đứng bên cạnh Sở Thiên Ngạo, làn môi đỏ mọng mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại lóe vài tia khi dễ, hướng Mạc Tiểu Hàn hỏi: "Cô chính là cô Mạc? Mới vừa rồi nghe Sở thiếu đề cập tới cô. Cô là bạn gái ngài Sở sao?"

Bạn gái? Mạc Tiểu Hàn đột nhiên cảm thấy cái từ này nghe vào sao có vẻ. . . . . . Quái dị.

Đây là một từ trong sáng, tương lai tràn đầy kết quả tốt đẹp, không giống như từ tình nhân nghe tối tăm, bỉ ổi và hèn mọn.

Nhưng rất đáng tiếc, cái từ này, Mạc Tiểu Hàn cô dùng không nổi.

Mạc Tiểu Hàn ngước mắt liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo đang mang trên mặt một n