
đầu một cái: "Một đứa con gái tươi mơn mởn như vậy mà cứ như thế chết đi, thật là lãng phí nha!"
Mạc Tiểu Hàn càng nghe càng kinh hãi. Không được, cô không thể chết mơ hồ như vậy được, cô muốn trì hoãn thời gian, nói không chừng còn có thể có cơ hội chuyển biến.
"Đại ca! Thấy đồ trang sức tôi đeo trên người chứ? Bộ trang sức này có giá trị rất lớn, chỉ nói đến chiếc nhẫn trên tay tôi, cũng trị giá mấy chục triệu. Những thứ này tặng cho hai người, có được không?"
Hai tên bắt cóc cười ha hả: "Mày mà chết, thì những thứ này tự nhiên đều là của chúng tao."
Trong lòng Mạc Tiểu Hàn run lên, bọn bắt cóc này bất luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Thật không biết là người nào, sao lại ác độc như thế, quyết tâm muốn tánh mạng của cô.
"Bé con, mẹ thực xin lỗi con, mẹ không thể bảo vệ tốt cho con. Nếu như có kiếp sau, hi vọng con vẫn có thể làm con của mẹ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, không để cho bất luận kẻ nào tổn thương con." Mạc Tiểu Hàn nói thầm với đứa con trong bụng.
Hình như có tiếng xe hơi từ xa đến gần, tên bắt cóc gầy quan sát bốn phía, sau đó nhìn tên kia nói: "Nhị ca, chúng ta động thủ đi! Hình như có xe đi tới!"
Tên nhị ca lại nghĩ không phải nên lắc đầu: "Đêm hôm khuya khoắt, ai mà rảnh rỗi như thế! Nói lời trăn trối đi. Nếu không mày lên đường bọn tao cũng không an lòng, sợ mày sẽ biến thành quỷ tới quấy phá chúng tao."
Mạc Tiểu Hàn cũng thận trọng lắng nghe tiếng xe, trong lòng có một chủ ý. Cô làm bộ ra vẻ rất sợ hãi và đáng thương nhìn hai tên bắt cóc nói: "Đại ca, xem ra hôm nay tôi không thể không chết rồi. Chết thì chết đi, dù sao ai rồi cũng đến lúc phải chết. Nhưng hy vọng rằng sau khi tôi chết các người làm ơn đem thi thể của tôi chôn cất cho tử tế."
Tên Nhị ca ngông cuồng cười một tiếng: "Mày không có tư cách nói điều kiện với chúng tao!"
Mạc Tiểu Hàn cố gắng nặn ra một nụ cười: "Tôi có một số tài sản lớn gửi trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng. Anh tới đây, tôi nói cho anh biết mật mã. Số tiền kia, coi như là chi phí chôn cất của tôi vậy."
Tên bắt cóc gầy có chút đố kỵ nhìn tên nhị ca. tên Nhị ca vừa nghe có tài sản, hai mắt nhất thời tỏa sáng lấp lánh. Vội vàng bước nhanh tới cạnh Mạc Tiểu Hàn, rồi nhìn sang tên gầy, sau đó thúc giục Mạc Tiểu Hàn: "Mày nói đi!"
Mạc Tiểu Hàn nhỏ giọng nói: "Đại ca, tôi thấy anh có vẻ hiền lành nên chỉ muốn nói cho một mình anh biết. Anh ghé tai tới sát đây."
Tên Nhị ca mừng vui hớn hở kề lỗ tai sát vào miệng Mạc Tiểu Hàn.
Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn lóe ra ánh sang tức giận, "Bé con, mẹ báo thù cho con đây!" Rồi há mồm ra, dùng hết hơi sức toàn thân, liều mạng hung hăng cắn vào lỗ tai tên Nhị Ca!
"A! . . . . . ." Tên Nhị ca phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa, một dòng máu chảy dọc xuống cổ, nhưng Mạc Tiểu Hàn vẫn cắn chặt lỗ tai của hắn không buông ra, Tên Nhị ca lại không dám động đậy, chỉ sợ lỗ tai bị cắn đứt.
"Mau! Làm thịt nó đi!" Tên Nhị ca nhìn tên gầyhạ lệnh.
Tên gầy giơ dao găm lên hướng về phía Mạc Tiểu Hàn đâm tới. Ánh sang sắc lạnh chợt lóe, Mạc Tiểu Hàn nhắm mắt lại cam chịu số phận.
“Đùng!" Một tiếng súng vang lên, tên gầy nặng nề ngã xuống mặt đất. Tên Nhị ca còn chưa kịp phản ứng, thêm một tiếng súng nữa vang lên, cơ thể của hắn cũng văng mạnh về phía trước, rồi rớt uỵch xuống mặt đất.
Mạc Tiểu Hàn đột ngột mở mắt, đôi mắt ngập nước trong suốt, không thể tin nổi khi thấy cách đó không xa một người đàn ông vội vàng chạy tới. Là Thân Hạo Khiêm, học trưởng Hạo của cô!
Những dây thần kinh căng như dây đàn rốt cuộc được buông lỏng, hai chân Mạc Tiểu Hàn trở nên mềm nhũn, té xỉu xuống, nhưng lại được người đàn ông đang cố sức chạy tới vững vàng nâng đỡ, sau đó ôm thật chặt vào trong ngực.
Mở mắt lần nữa thì Mạc Tiểu Hàn phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng xa lạ.
Trong phòng tản ra một mùi thơm thoang thoảng, không khí mát mẻ rất dễ chịu. Cách giường khoảng mười mét ngay phía trước, có một bàn làm việc, Thân Hạo Khiêm ngồi quay lưng về phía cô và đang xử lý công việc bằng máy vi tính.
Mạc Tiểu Hàn muốn nói chuyện, nhưng khi hé miệng, lại chỉ phát ra một chuỗi những tiếng khàn khàn : "Ưmh. . . . . ."
Nhưng tiếng nói yếu ớt của cô vẫn kinh động đến Thân Hạo Khiêm, hắn đứng lên đi tới gần giường Mạc Tiểu Hàn nằm. Chiếc áo sơ mi sạch sẽ, tùy ý hở ra hai nút áo không cài, áo khoác màu cà phê nhạt, phong thái nhẹ nhàng, đôi mắt màu nâu lóe ra một tia vui mừng, bờ môi trắng nhạt hàm chứa nụ cười: "Tiểu Hàn, em tỉnh rồi."
Nước mắt Mạc Tiểu Hàn đột nhiên nhanh chóng chảy ra.
Gần như đồng thời, Thân Hạo Khiêm đưa hai cánh tay ra, cô lao vào lồng ngực Thân Hạo Khiêm.
Tủi thân, sợ hãi, còn có sự áy náy và tự trách đối với đứa con trong bụng khiến nước mắt cô mãnh liệt tuôn chảy không thể dừng lại được.
Hợp đồng là gì, Sở Thiên Ngạo là ai, tình nhân là gì, đều chết hết đi! Giờ phút này, cô chỉ khao khát một vòng tay ôm cô vào trong ngực, để cho cô mặc sức rơi lệ, để cho những tủi thân và sợ hãi biến mất hết.
Lồng ngực của Học trưởng Hạo, ấm áp như thế, giống như đúc trong tưởng tượng của cô.
Mạc Tiểu Hàn vùi m