
ượng
nở một nụ cười nhạt.
-Còn phải nói sao, gì gì tôi cũng là cao thủ Teawondo đai đen, không đẹp sao được_Minh Thy nghe được khen thì tít mắt cười, vỗ ngực kiêu hãnh
khoe khoang thành tích, nói đoạn, cô ôm bên mạn sườn có chút thâm đen,
đau nhưng vẫn gan lì nói tiếp_Cú đá của cậu cũng không kém đâu nha, xé
gió vun vút ấy, nghe rất vui tai
-Trời ơi là trời! Sao tôi khổ thế này! Các ngươi ác lắm có biết không
hả!?_Há miệng thật to gào thét, Kì Như nhăn mặt muốn khóc nhưng không
khóc nổi, chỉ biết lấy tay lau lau những giọt mồ hôi lạnh rịn trên vầng
trán đôi chỗ thâm lốm đốm.
-Lâu rồi mới được oánh nhau sướng tay như thế đấy! Hạnh phúc thật nhưng
mà cũng mệt ghê rợn!_Nhẹ nhàng vươn vai một cái, Gia Băng không thèm để ý đến tiếng kêu bi thống của chiến hữu, bất chợt cảm thán một câu.
-Ừm, công nhận, lâu rồi tới mới thấy có người oánh nhau ăn ý như cậu,
bách phát bách trúng không trật phát nào, haha!_Minh Thy bên cạnh nghe
vậy liền đồng cảm, trào phúng cười lớn, tâm tình dường như rất thoái
mái.
Điên người thấy hai kẻ kia 'ngươi một câu, ta một câu' rất ăn ý chống
lại mình, Kì Như quên đau hung hăng bò dậy, ném ánh nhìn giận giữ cho
Gia Băng rồi chỉ tay về phía cô, hằn học tố cáo:
-Hàn Gia Băng! Không phải ngươi đi đánh ghen sao? Tại sao lại lôi ta ra đánh chứ? Ngươi mắt bị lé à?
-Ơ này...không... Nghe thấy Kì Như vẫn ngoan cố hiểu nhầm ý mình, Gia
Băng xua tay, toan 'uốn nắn' tư tưởng bạo lực của cô bạn thì bị giọng
nói lạnh đầy ngờ vực của người kia làm cho hoảng sợ.
-Đánh ghen ư?..._Đưa đôi mắt sắc như lưỡi dao chém mạnh vào ánh nhìn của Gia Băng, đôi lông mày của Minh Thy khẽ nhíu lại khó chịu_Ra...cậu đến
đây là để đánh ghen tôi à?
-À...không...không phải vậy đâu...tôi..._Mồ hôi hột quanh thái dương Gia Băng bỗng rịn ra nhiều, cô luống cuống lau sạch chúng đi, cơ hồ cảm
thấy thật khó để giải thích cho người này hiểu_...thực sự tôi...
-Nhưng sao cô là người anh ấy yêu...còn tôi lại phải chịu cảnh làm kẻ để anh ấy lợi dụng cơ chứ! Thật không công bằng!_Một giọt nước mắt kiên
cường trên khóe mắt Minh Thy chảy xuống, lập tức bị cô lấy tay lau sạch
không dấu vết_Tôi mới là người được gia đình anh ấy lựa chọn, mới là
người ở bên cạnh anh ấy lâu nhất...Tại sao...tại sao...cô mới là người
giành được trái tim của anh ấy cơ chứ! Cô không xứng...
-Khoan đã, cô nói lợi dụng, lợi dụng gì?_Minh Thy nói nhiều như thế, vậy mà động lại trong cô lại chỉ có 2 từ 'lợi dụng'
-Cô đừng giả vờ như không biết gì như thế! Cô nhìn mà không biết anh ấy
lợi dụng tôi để làm cô ghen sao?_Tức tối vì bị người khác chen ngang
mạch cảm xúc, Minh Thy gào lớn, đôi mắt đã vằn lên đỏ ngầu.
-..._Lần này, Gia Băng quyết định im lặng. Cô đưa mắt dõi theo từng cử
động đầy tức giận nhưng rất có ý thức kiềm chế của Minh Thy, lòng dấy
lên một nỗi đồng cảm sâu xa nào đó. Đã có lúc...cô từng như vậy...
-Từ lần đầu tiên tôi và anh ấy gặp nhau, không hiểu sao, tôi đã có dự
cảm anh ấy vốn không thuộc về tôi rồi. Vì mỗi lần gặp tôi, anh ấy đều
quay mắt bỏ đi, đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái. Khi tôi
phát hiện một vài tấm ảnh lúc nhỏ của anh ấy trong quá khứ cùng một cô
nhóc trạc tuổi tên là Junizu, tôi đã rất bỡ ngỡ. Cô ta giống tôi, rất
linh động, rất dễ thương và tinh ranh nhưng tại sao, anh ấy chỉ nhìn cô
ta dù là nhìn qua tấm ảnh cũ kĩ, còn tôi đứng sờ sờ trước mặt anh, anh
lại không thèm nhìn lấy một cái...sau này, điều tra kĩ mới biết, hóa ra, cô nhóc đó là cô_Tỏ rõ thái độ bất mãn, Minh Thy hằn hộc tiếp lời_Lí do vì sao anh ấy tự dưng muốn trở về Việt Nam học tập, hai người đã ở bên
nhau như thế nào,
hôn bao nhiêu lần, tôi đây đều rất rõ, rõ đến mức chỉ cần nhớ đến là tôi không kiềm chế nổi ao ước cô biến mất...
-Minh Thy...cô...
-Hàn Gia Băng, tôi đã theo anh ấy 8 năm, cố gắng hoàn thiện mình để xứng đáng với anh ấy, tình cảm của tôi đã biến thành sâu đậm rồi. Còn cô, 2
người chỉ mới gặp lại nhau 1 năm cơ bản tình cảm chỉ là một cú cảm nắng
nhẹ nhàng của con người mà thôi. Vì thế, nếu cô không cần...thì hãy
nhường anh ấy cho tôi đi, được chứ??_Nửa giọng về sau của Minh Thy có
nét gì đó như cầu xin, lại thêm quẫy động tâm trí Gia Băng_Cô...vốn
không cần anh ấy mà.
-Minh Thy_Khẽ thở dài nhẹ, Gia Băng nở nụ cười nhạt, ngón tay gõ gõ lên
chiếc cằm nhọn của mình ra vẻ nghĩ ngợi_Có biết không...tôi từng rơi vào hoàn cảnh của cô đấy.
-Gì?_Minh Thy híp mắt ngờ vực nhìn Gia Băng.
-Chuyện là thế này..._Tự tiện ngồi phịch xuống giường của Minh Thy, Gia
Băng ngoắt chủ nhân của nó ngồi xuống cùng, tận tình kể lại chuyện tình
dào dạt của mình trong quá khứ.
Như một người bạn tâm giao thực sự, Minh Thy ban đầu miễn cưỡng nghe rồi cũng dần để tâm trí trôi vào mạch chuyện, đôi lúc lại theo phản xạ đánh giá một tiếng.
Bầu không khí căng thẳng xung quanh như tan dần trong tiếng cười trào
phúng của Minh Thy và tiếng châm chọc, thêm thắt hết mực sinh động của
Kì Như.
Một lúc lâu sau, khi quá sứ đầy máu và nước mắt của Gia Băng được phơi
bày ra ánh sáng với đủ loại dị bản, Minh Thy mới