
lấy lại vẻ mặt cau có
ban nãy, nheo mắt nhìn người vừa kể chuyện cho mình dò xét:
-Chuyến này...là thật?
-Nếu cậu không tin, cậu có thể hỏi những học sinh đã tốt nghiệp ở Trưng
Vương hoặc phái người điều tra, tôi đảm bảo mọi chuyện là thật_Giơ bàn
tay lên cao thề thốt, Gia Băng liếc mắt nhình Kì Như bên cạnh, ngụ ý
nói_Trừ một số lời của Kì Như ra.
Ngớ người một chút, Minh Thy tuy hơi khó chịu vì trước mặt mình có người vẫn thản nhiên trêu chọc người khác như vậy nhưng không khỏi bật cười
theo khi thấy Gia Băng bị Kì Như 'xử', rên la oai oái. Đột ngột, cô nhớ
lại mối quan hệ thù địch hiện tại giữa họ, không khỏi ho khan rồi nghiêm mặt trở lại như lúc trước:
-Nhưng...cậu nói với tôi chuyện này để làm gì? Đừng nói rằng, cậu đang ám chỉ tôi là con bé ngu ngốc đó nhé?
-Cũng không hẳn, cậu có một số điểm khác tôi lúc trước nhiều_Gia Băng
cười nhu thuận, không ngần ngại nhận xét_Nếu lúc trước tôi vì bị người
ta bỏ rơi mà đau khổ, chỉ biết chìm trong chuỗi ngày đen tối của tâm
trạng, oán trách trời đất, oán trách thân phận, thì cậu lại kiên cường,
mạnh mẽ đuổi theo người mình yêu cho đến cùng. Nếu ngày trước tôi chỉ
biết làm mọi khả năng để người kia thỏa mãn, thì cậu lại làm mọi khả
năng để thỏa mãn hạnh phúc của bản thân. Minh Thy...cậu khác tôi rất
nhiều...nhưng số phận chúng ta lại giống nhau. Người đó lúc ấy đã nói
không yêu tôi, chỉ thương hại tôi vì bộ dạng tội nghiệp của tôi, còn
cậu, cậu nói Tử Thần không yêu cậu nhưng ít ra cậu may mắn hơn tôi, vì
cậu ấy không nói rằng
cậu ấy thương hại cậu, không chà đạp lên lòng tự tôn của cậu, Minh Thy à... - Cậu... - Minh Thy cảm thấy lòng mình khẽ lay động. Không hiểu sao, cô
lại cảm thấy buồn thay cho người trước mắt mình. Tuy không biết lời kể
của Gia Băng có 100% là sự thật, nhưng nếu đặt cô vào trong tình huống
cô ấy lúc đó, chắc chắn, cô sẽ không thể kiên cường được như bây giờ.
- Mà này... - Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Gia Băng quay phắt sang đề
tài khác khiến Kì Như ngồi một bên chưa kịp bị nỗi buồn trong lời nói
của Gia Băng làm cho tâm trạng thấp xuống thì đã bị giật mình đá văng
hết đi - ...các cậu có muốn nghe chuyện tôi và Tử Thần lúc nhỏ không?
Minh Thy, cậu nhất định phải nghe tôi kể đáy, vì tôi cũng không phải ăn
không ngồi rồi như cậu nghĩ mà vẫn có được sự quan tâm tèo tẹo của cậu
ta đâu. Để đánh đổi được nó, tôi đã phải bỏ ra cả đống mồ hồi công sức,
tiền bạn, thời gian và cả lớp mỡ dày trên người nữa đấy.
Sau khi khơi lửa tò mò cho hai người kia, Gia Băng hào hứng thao thao
bất tuyệt quay ngược thời gian về lại 10 năm trước, lôi sạch toàn bộ kế
hoạch 'cua con rể hoàn hảo cho mẹ' của mình tiết lộ. Minh Thy và Kì Như
từ bất đắc dĩ cũng chuyển sang trạng thái thích thú lắng nghe, đôi lúc
lại cảm thấy phiêu phiêu như xem phim Hàn. Nghe xong, 2 người mới tìm
được một sự tương đồng sau nhiều ngày làm bạn cùng lớp, đó chính là
những suy nghĩ và đánh giá thiết thực đang 'dạo chơi' trong đầu họ. Họ
không ngờ rằng, bản tính 'mê trai' của Gia Băng không phải tự nhiên mà
có, đó chính là kết tinh của một quá trình 'ngộ đạo' dài dài từ người mẹ đáng yêu của cô.
- Ra...ra là vậy? - Minh Thy giật giật khóe môi nhìn Gia Băng như nhìn
thấy người hành tinh từ trên trời rớt xuống, vô thức nuốt nước bọt.
- Ừ...vì thế...Minh Thy à... - Hít một hơi thật sau vào trọng tâm đề
tài, Gia Băng tự động cầm lấy tay Minh Thy, tình cảm nói, khuôn mặt trẻ
con dần nghiêm túc hẳn đi - ...tôi không thể nhường Tử Thần cho cậu
được.
- Sao...sao cơ? - Minh Thy bị Gia Băng chuyển đề tài nhất thời không khỏi chóng mặt, cơ thể cũng tạm phản ứng ngu ngơ cho có.
- Thứ nhất, Tử Thần là người, cậu ấy không phải là đồ chơi cũng không
phải là đồ sở hữu của tôi hoặc cậu. Thế nên, chúng ta hoàn toàn không có tư cách để 'nhường' hoặc 'giành giật' cậu ấy. Thứ hai, cho dù tôi có
nhường Tử Thần cho cậu, cậu nghĩ...người cậu theo đuổi suốt 8 năm vẫn
không có kế quả sẽ đáp lại tình cảm của cậu ư? Cậu không sợ rằng sự đáp
lại ấy chỉ là sự thương hại tầm thường à? Thứ ba, tôi không thể nhường
cậu ấy cho cậu được...vì tôi...đã yêu cậu ấy...mất rồi!
Nói xong, Gia Băng lặng cả người, lòng cô như được trút đi cả đống gánh nặng.
Cuối cùng thì...cô cũng có thể thừa nhận bản thân mình đã yêu người đó, đã quen ở bên người đó, và đã nhớ người đó rất nhiều.
Không phải 'thích' đơn thuần nữa mà là 'yêu' thực sự, 'yêu' đến mức không thể rứt ra được nữa.
Ý định ban đầu cô đến đây là một sai lầm, nhưng chính sai lầm ấy đã giúp cô hiểu rõ hơn mình yêu người đó thế nào.
Hơn cả Lâm Khải Phong.
- Gì chứ...? Sao cô... - Rút tay khỏi bàn tay ấm áp dị thường của Gia Băng, Minh Thy giật nảy người, lùi ra xa vài bước.
- Nhờ có cô...tôi đã biết được tình cảm của mình. Không nhờ cô, có lẽ
đời này, kiếp này, tôi sẽ không bao giờ biết được tình yêu của mình sâu
thẳm nhường nào. Minh Thy...cảm ơn cô...rất nhiều.
- Không...không thể được...cô không được yêu anh Tử Thần...tôi không cho phép - Lắc đầu nguầy nguậy như không muốn tin vào những gì đang xảy ra, Minh Thy m