XtGem Forum catalog
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327542

Bình chọn: 10.00/10/754 lượt.

tiếng là đại thiếu gia nhà họ Lăng nhưng thực chất, cậu Tử Ân chưa bao giờ được lão gia xem trọng, kể cả lúc cậu Tử Thần chưa được tìm ra. Và dần dần, cậu ấy trở thành cái bóng mờ trong lòng ông ấy, nay lại

thêm cái bệnh hiểm nghèo này nữa, ông chủ lại càng có lí do tách cậu ấy

khỏi ghế thừa kế-thứ mà đáng nhẽ cậu ấy nên được hưởng. Cậu ấy cũng là

con người, cũng có tình cảm, cậu ấy biết nhưng luôn im lặng và cố gắng

hoàn thành mọi việc tốt nhất có thể. Nhưng giờ thì cậu ấy ko thể được

nữa, cả hoài bão ước mơ, cậu ấy cũng phải dẹp hết chúng sang 1 bên_Long

lanh hai con ngươi đẫm nước nhưng ko để cho thứ dịch lỏng trào trột ấy

trào ra bên ngoài, ông quản lí kể lể, từng câu từng chữ như được ông ấp ủ thầm kín bấy lâu, nó thắm đượm vô vàn xúc cảm_Cậu ấy từng nói với tôi

rằng, mối lo duy nhất của cậu ấy là phu nhân-người đã mang nặng đẻ đau

cậu ấy cũng là người vợ ông chủ ko bao giờ yêu thương. Cậu ấy sợ, khi

cậu ấy chết đi, bà ấy sẽ đau khổ, sinh bệnh mà chết.

-Đừng nói nữa!_Quay đầu sang hướng khác, Gia Băng ko muốn để mình bị ánh mắt kia dụ dỗ đến phát khóc, cô cố tỏ ra lệnh lùng nhất có thể_Ông kể

những điều đó thì được ích gì chứ? Muốn thuyết phục tôi ư?

-Đúng nhưng chưa chính xác!_Ông quản lí đưa tay quệt nước mắt, mũi có

phần nghẹt đi_Tôi ko chỉ muốn thuyết phục cô mà còn muốn cô hiểu cảm

giác của một kẻ vô dụng như tôi. Tôi biết nhưng luôn đứng nhìn vì tôi

chẳng thể có thứ gì có thể giúp được cho ngài ấy.

-Dù tôi đồng ý hay ko, mấy người vẫn lấy tủy của tôi, đúng chứ?_Gia Băng chất vấn bằng giọng điệu khinh miệt_Thế thì cần phải cầu xin tôi đồng ý làm gì? Hay ông sợ làm chuyện ác sẽ gặp báo ứng?

-Tôi biết cô khinh tôi, nhưng gì cũng được, mong cô hãy chấp nhận. Tôi ko muốn cậu chủ phải ăn năn, ray rứt cả đời.

-Nghe ông nói cứ như thể sau phẫu thuật tôi sẽ chết hoặc bị di chứng ấy nhỉ?_Nheo mắt săm soi, Gia Băng bông đùa.

-Gì? Ko...ko có chuyện đó đâu!_Nhưng nó lại làm cho ông quản lí bối rối, ông ta ấp úng bào chữa, nhưng càng nói càng tố cao thêm việc phẫu thuật sẽ có vấn đề_Tuyệt...tuyệt đối ko có...có chuyện đó.

-Tôi chỉ đùa thôi, ông đâu cần phản ứng mạnh như thế?_Gia Băng khó hiểu.

-Vâng, nhưng xin cô đừng đùa kiểu đó, ko tốt đâu_Ông quản lí chấm chấm

khăn tay lên đám mồ hôi vừa toát ra trên trán, khẽ thở dài nhẹ, lòng

cũng bớt loạn hẳn.

-Sao ko tốt! Chẳng nhẽ nói đùa câu nào thì câu đó thành sự thật hết ư?

Ông vui tính thật_Cong môi cười nửa miệng, Gia Băng ngồi xổm xuống gần

ông quản lí, chống tay lên đầu gối nghênh mặt chiếu tướng lên người ông

ta ko biết có ý đồ gì_Trừ phi đó là sự thật.

Như bị một con dao nhọn hoắc đâm nhanh vào tim, ông quản lí đứng hình,

mắt mở căng nhìn khoảng ko vô định trước mặt, trái tim đập thình thịch.

Khó khăn lắm, ông ta mới thoát khỏi trạng thái tê liệt ấy, khoé môi khô

khốc mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng ko thể thốt lên thành lời.

Thời gian trôi chậm lại, Gia Băng chán nản đứng dậy, khuôn mặt tuyệt đẹp của cô nghiêm lại, ko còn nét cười cợt hay khinh bỉ như trước. Cô chính thức suy nghĩ một cách nghiêm túc. Mà cũng chẳng cần phải suy nghĩ làm

gì, vốn dĩ từ đầu cô đã quyết định sẵn, chỉ là ko muốn để bọn họ ăn mừng sớm.

Tuy biết, nếu cứu Tử Ân, người gặp trở ngại sẽ là Tử Thần, song cô ko

phải kẻ máu lạnh, ko có tình người. Tử Ân cũng là người tốt, một người

giàu tình cảm nhưng khó bộc lộ, anh ko đáng để mất đi sự sống và cô tin

chắc, Tử Thần cũng sẽ vui vì quyết định này của cô.

-Tôi tình nguyện hiến tủy cho cậu chủ ông, ông yên tâm đi_Mỉm cười hiều

hệt y một thiên sứ lạc chốn phàm khiến ông quản lí vừa thoát khỏi cú đơ

thứ hai liền lãnh tiếp cú đơ thứ 3_Nhưng nói trước tôi sợ đau lắm đấy và tôi ko chắc đến lúc nằm trên bàn phẫu thuật sẽ ko gào đòi hủy đâu nhé.

-Thật ư?_Ông quản lí mừng vội, vẫn hỏi lần nữa cho chắc chắn_Thật là cô sẽ cứu cậu chủ?

-Đúng, nhưng tôi có điều kiện..._Đỡ ông quản lí đứng dậy, Gia Băng chậm rãi nói từng từ 1.

-Điều kiện?_Mặt ông quản lí lại tỏ ra lo lắng, lòng đoán già đoán non.

-Tôi muốn gặp nhị thiếu gia của ông, Lăng Tử Thần_Có chút đỏ mặt, Gia Băng cười thẹn_Tôi nhớ cậu ấy. 5 giờ chiều, nắng về muộn, loang lổ vài vệ đậm màu trên mặt đường kẻ viền bao quanh những vạt cỏ xanh thẫm.

-Này! Sao cậu chạy nhanh thế? Chờ tớ với chứ!_Một cậu nhóc với thân hình đồ sộ và chiều cao có giới hạn lạch bạch chạy theo đám trẻ trước mặt,

miệng thở hồng hộc.

-Tớ đâu ngốc, chờ để bị cậu bắt lại à?_Một cô bé với đầu tóc đuôi ngựa quay đầu ngoái lại, vẻ mặt đắc chí lắm.

-Bắt tớ nè!_Đám còn lại nháo nhào, chơi quên cả mệt mỏi.

Những tiếng cười của chúng như phá tan bầu ko khí vắng lặng, tẻ nhạt của trời chiều, làm nó nhộn nhịp, náo loạn cả lên. Tiếng cười của những cô

bé, cậu bé đang tụ tập quanh bãi đất trống dim mát sao trong trắng và

hồn nhiên đến thế...cứ như thể, chúng chẳng có mối bận tâm lớn hơn điều

đó.

Xa xa, cạnh lũ trẻ nghịch ngợm và hiếu động ấy, những bà mẹ trẻ, những

ông bố sau giờ tan sở đang mỉm cười tủm tỉm, họ nhìn những đứa con của

mình và trò chuyện...cứ như thể, họ chẳng