
m đối diện, ông bác sĩ đủ biết tâm
trạng hiện tại của thân chủ đôi mắt ấy_Tôi nghĩ, an toàn nhất
vẫn nên lấy tủy của cậu Tử Thần.
-Tôi biết, cảm ơn lời khuyên của ông, bác sĩ_Cúi nhẹ đầu chào, ông quản lí lững thững, người ngợm như mất hồn tiến về căn
phòng ban nãy còn yên ắng giờ đã huyên náo hẳn lên bởi tiếng
cười đùa, ko phải mỗi tiếng của cô gái cùng tủy ông tìm kiếm
giữa biển người mà còn có cả tiếng cười của cậu chủ ông.
Cô gái đó rất tốt, ko giận ông như trước sau khi biết rõ sự
tình nữa, cô cũng đã làm quen với cậu, có chút gì đó như
tình cảm bạn bè nhen nhói giữa họ.
Lúc này đây, ông sẽ phải quyết định, chọn ai và bỏ mặc ai.
Tưởng chừng nó sẽ dễ dàng lắm nhưng lạ rất khó khăn.
-Tôi xin lỗi, cậu chủ...có lẽ tôi phải tước bỏ một thứ gì đó của cậu, xin hãy tha thứ cho tôi. Hít một hơi thật sâu bình tâm, ông quản lí từ từ đưa tay núm lấy ốc nắm
cửa, vặn mạnh trong cơ người run nhẹ. Ông ta bước vào căn phòng nhỏ của
cô gái nọ, kính cẩn gập người 45 độ chào vị chủ nhân đáng kính đang tắt
lịm đi nụ cười trên môi bởi sự xuất hiện của kẻ phá bĩnh.
-Cậu chủ! Đã đến giờ uống thuốc và nghỉ ngơi rồi!_Ngẩng đầu thật nhanh
ngay sau đó, ông quản lí đưa mắt nhìn cậu chủ mình vẫn chưa buông lơi
ngọn tóc đen nhánh, ánh nhìn hướng về người chủ của căn phòng nhỏ, lòng
cảm thấy rất mực khó chịu. Ý chí dường như ko còn rối mù giữa sự cắn rứt và hoài mong nữa, giờ chỉ còn chỗ để chất chứa nổi hai từ "ngăn cản".
Nếu lỡ, chủ nhân của ông vướng vào thứ tình cảm đặc biệt với cô gái đó,
sự thật đổ bể, ngài sẽ rất đau khổ và ông, với cương vị là người luôn
sát cánh, cân nhắc cho ngài, nhất định phải dẹp đi mối đe dọa đó cho
tương lai.
-Này! Sao ông ngẩn người ra thế?_Nói mãi mà kẻ tôi tớ trước mặt vẫn
nghệt mặt ra nhìn mình như thấy phải người ngoài hành tinh hạ phàm, Tử
Ân bực bội quát, nhưng với căn bệnh đang rút ngắn từng hơi thở của anh
thì khó tạo âm vực thị uy để ép tim người khác được.
-Gì ạ?_Giật mình choàng tỉnh khỏi đống suy nghi mông lung bề bộn, ông
quản lí lúng túng hỏi lại_Ngài có thể nói lại được ko, ban nãy tôi vô
tình ko chú ý.
-Ta muốn hỏi sao hôm nay đến giờ uống thuốc nhanh thế!_Tử Ân chán nản
thốt nguyên câu ban nãy, cử chỉ ko muốn rời khỏi một việc gì đó ở anh
làm ông quản lí thêm lần nữa sựng người.
-Ko nhanh đâu ạ! Tại cậu chủ nghĩ vậy thôi_Rút kinh nghiệm, lần này, ông quản lí như nắm bắt được ý nghĩ của mình và cũng nhanh chóng nhận ra
nguyên do của sự thay đổi ấy. Nhưng ông ko hề cảm thấy vui chút nào.
-Được rồi! Anh nên làm theo lời bác sĩ, chúng ta
-Được rồi! Anh nên làm theo lời bác sĩ, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau
sau_Cùng vào hùa với ông quản lí, cô gái nọ tít mắt cười dỗ dành Tử Ân
như dỗ một đứa trẻ. Lòng bàn tay trắng hồng của cô xoè ra trước mặt
người bên cạnh, để lộ một cây kẹo mút tròn vị dâu ngọt lịm_Trong đắng có ngọt.
-Anh biết rồi!_Đưa tay chạm vào làn da ấy, Tử Ân khẽ khàng nhận lấy cây kẹo, ép nó vào lòng bàn tay ấm nóng của mình.
Anh đứng dậy, cố ko để cơn tê liệt vì ngồi quá lâu làm mình ngã rồi nở nụ cười nhẹ cáo từ:
-Mong nó ko có độc!
Theo 2 tên cận vệ lẽo đẽo sau lưng hộ giá lúc cấp bách ra ngoài, Tử Ân
chợt quay đầu lại, hằn hộc nhìn ông quản lí vẫn còn ở bên trong:
-Ông ko đi sao?
-Xin cậu chủ cứ đi trước, tôi cần dặn dò một số thứ với tiểu thư
đây_Hếch nhẹ đầu ra ám hiệu "đưa cậu chủ về phòng" cho hai tên cận vệ,
ông quản gia quay đầu lại, ánh mắt đa xúc cảm rọi lên người cô gái nọ
hồi lâu.
Cho đến khi chắc mẩm rằng chỉ còn mình ông và cô gái nọ trong căn phòng
nhỏ hẹp, ông quản lí đột ngột qùy sụp xuống đất, bất ngờ đến mức cô gái
ấy phải tròn mắt vài giây mới bật dậy lúng túng:
-Ông làm gì vậy?_Khó xử ko biết nên đứng, nên ngồi hay qùy xuống theo,
cô gái kia dù đã cố giữ bản mặt lạnh lùng và thờ ơ nhưng vẫn bị lời
thảng thốt tố cáo tâm trạng.
-Gia Băng, xin cô hãy cứu lấy cậu chủ của tôi_Ánh mắt cương nghị phút chốc long lên nét thần khẩn.
-Khoan..._Hơi giật mình trước những gì mình vừa nghe thấy, cô gái nọ nghi hoặc hỏi lại_Ông mới gọi tôi là gì?
-Gia Băng! Có chuyện gì sao?_Ông quản lí căng não.
-Sao ông biết tên tôi..._Sững sờ khi từng từ, từng chữ của 2 từ ấy lọt
vào tai mình, cô gái ấy bất giác thắc mắt, ánh mắt ko ngừng chứa đựng
những mối nghi hoặc lớn.
-Khi tìm người hợp tủy với cậu chủ, tôi đã phái người xâm nhập nội bộ
P&P tìm tủy như một trò chơi may rủi. Và ông trời có mắt, tôi tìm
thấy cô, hết thảy trong bản sơ yếu lí lịch mật của trường_Như chẳng còn
gì để dấu diếm, ông quản lí khai tần tật những gì mình biết_Chẳng nhẽ,
có chuyện gì ko đúng?
-Ko, ko có gì?_Lắc đầu nhẹ, ánh mắt của Gia Băng dần trở nên xa xăm hơn
bao giờ hết. Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì, chỉ biết có một sự lo lắng
lẫn vui mừng bủa vây cô.
-Vậy, cô có thể trả lời câu hỏi ban nãy của tôi được chứ?_Ông quản lí vẫn chưa chịu buông tha vấn đề chính của mình.
-..._Gia Băng cho phép mình im lặng để nghĩ ngợi. Đây đâu phải một trò
chơi để dễ dàng tiếp tục được chứ. Cô đứng yên, ko còn có ý muốn đỡ kẻ
già trước mặt.
-Mang