Thú Phi

Thú Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329152

Bình chọn: 7.00/10/915 lượt.

i việc động trời này đi.

Bởi vì y không có bằng chứng, tất cả các bằng chứng phơi bày ra đó thì lại không phải nhắm vào Độc Cô Tuyệt, mà chỉ chăm chăm nhắm về phía y. Chỉ với việc tâm phúc của y mưu sát Sở Vương thôi đã đủ đưa y vào tội đại nghịch mưu phản rồi. Độc Cô Tuyệt dùng chiêu thức ấy, không hề có một kẽ hở, giáng cho Sở Hình Thiên một đòn trí mạng.

Dẫu cho không kể tới việc bọn họ đã từng gặp Sở thái tử một lần, đã từng thoáng thấy dung mạo Sở thái tử ra sao, thì Vân Khinh vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đang tức giận đến hộc máu của y thế nào. Ôi, gặp phải người có thù tất báo như Độc Cô Tuyệt này, chỉ đành xem coi ai bản lĩnh cao cường, thủ đoạn lợi hại hơn mà thôi.

“Tốt, cứ như vậy mà làm.” Độc Cô Tuyệt gật gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

Vân Khinh phục hồi lại tinh thần, chợt nghe Độc Cô Tuyệt nói như vậy, cũng không chú ý vừa rồi bọn họ thương lượng chuyện gì, nghĩ lại thì tất nhiên là thừa dịp lúc này nước Sở bắt đầu nội loạn … mà dù cho có châm ngòi thổi gió, hay là ngư ông đắc lợi đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì tới cô, đối với những việc quốc gia đại sự này nọ, cô không có hứng thú.

Thương lượng xong, nét mặt mọi người cũng không còn nghiêm trọng, tất cả đều bắt đầu thả lỏng.

Tần vương Độc Cô Hành thấy thần sắc của Vân Khinh vẫn như trước, giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, không khỏi hơi cau mày, nhìn Vân Khinh : “Quả nhân nghe nói trong khoảng thời gian này, các đại thần trong triều đến Dực vương phủ cầu thân, đều bị cô nương ra lệnh đuổi về hết?” Nói dứt lời, liếc nhìn ra hướng Điêu nhi đang chơi đùa với Bạch Hổ vương cách đó không xa, hỏi thẳng tới không thể thẳng hơn.

Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy vậy liền nở nụ cười, ung dung nhìn Vân Khinh, xem cô trả lời thế nào.

Vân Khinh nghe vậy liếc qua Độc Cô Hành một cái, thản nhiên hỏi:“Có vấn đề gì sao ạ?”

Độc Cô Hành không nghĩ Vân Khinh lại hỏi lại một câu như vậy, chỉ biết nhướn mày. Hỏi vặn lại như thế này quả thực quá xảo quyệt, lập tức bước lại gần Vân Khinh, nói nhỏ:“ Vương đệ của quả nhân tuổi trẻ tài cao, ngời ngời hứa hẹn, lại đúng là đang ở tuổi nên thành hôn, các cô nương yêu mến đến tận cửa cầu thân, cũng phải nên chọn lựa một lần, thành thân là chuyện lớn, chẳng lẽ lại không có vấn đề?”

Vân Khinh nghe xong chỉ ừ một tiếng, lạnh nhạt nhìn Độc Cô Hành, hỏi: “Bệ hạ chắc chắn người nên hỏi là dân nữ?”

Độc Cô Hành nhất thời bị nghẹn lời, ở nước Tần này ai chẳng biết Độc Cô Tuyệt tính tình quái dị, nếu hắn phản đối thì có ai dám ở trước mặt hắn làm việc này, chẳng phải rõ ràng là Độc Cô Tuyệt dung túng sao. Độc Cô Hành chẳng qua chỉ muốn xem tâm tính cô gái này một chút và xem thử coi cô ấy trả lời thế nào, lại không ngờ được câu nói đầu tiên của cô lại trực tiếp đem trọng điểm của vấn đề vạch ra ngay không thiếu bất cứ một ý nào, mà một chút tâm tư lẫn suy nghĩ ẩn ý của bản thân cũng chưa hề hé lộ, quả thật rất thông minh.

Độc Cô Tuyệt ở bên cạnh nghe thấy vậy thì bật cười to, Vân Khinh của hắn là tâm can thanh khiết, làm gì có chuyện gì cô ấy nhìn mà không thấu đáo, muốn thử cô ấy ư, còn quá sớm.

Độc Cô Hành nhìn thấy vẻ mặt lộ rõ sự đắc ý của Độc Cô Tuyệt, chỉ biết lắc đầu: “Đệ sủng ái cô ấy như vậy, sớm hay muộn gì cũng có ngày cô ấy đè đầu cưỡi cổ đệ.”

“Đệ sẵn lòng.” Khóe miệng Độc Cô Tuyệt tươi cười cực kỳ thỏa mãn, còn lẫn một chút không đứng đắn, cầm tay Vân Khinh nắm thật chặt, Vân Khinh của hắn nào phải là loại phụ nữ tục tằn tầm thường , bộ muốn sủng ái cô ấy là được sao, còn phải xem cô ấy có muốn hay không đã.

Vân Khinh nghe vậy nghiêng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, nở nụ cười thanh nhã, sắc mặt chẳng hề biến đổi gì nhiều, nhưng nét dịu dàng vô hình kia lập tức nhẹ nhàng tỏa ra như gió xuân làm cho người ta cảm thấy cả người thật sảng khoái.

Độc Cô Hành thấy vậy, đáy mắt không khỏi hơi hơi rung động, thần sắc lạnh nhạt kia, nét dịu dàng đến thản nhiên kia, nhưng lại khiến cho tim người ta đập loạn.

Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly ở bên cạnh thấy vậy, đều đồng lọat cười thầm, Vương gia nhà bọn họ thật đúng là thích Vân Khinh đến thảm thương luôn rồi.

Nhưng mà Vân Khinh cũng thực sự rất xứng, không nói đến dung mạo tuyệt sắc, bởi đó chẳng qua chỉ là bề ngoài thôi, mà cái cần phải nói đến là bản tính thẳng thắn, khí khái, tính tình ôn nhã, thông hiểu mọi sự trên đời, đi tìm khắp thiên hạ này cũng không tìm được ai có thể xứng đôi với Vương gia nhà bọn họ như vậy nữa, nhìn hai người họ ở bên nhau, thực sự cho người ta cảm giác rất thư thái.

Huống chi trong thế giới ngươi lừa ta gạt này, khó mà tin tưởng được ai, để có thể thật lòng thật dạ tin tưởng quả thực là rất khó, nhưng bọn họ lại có thể thực sự tin tưởng rằng, chỉ cần trong tương lai Vân Khinh thật tình yêu thương Vương gia nhà bọn họ, thì cho dù trời sụp đất nứt, Giang Hà (*) khô cạn cũng tuyệt đối sẽ là một lòng một dạ, trọn đời trọn kiếp, không bao giờ bội bạc, phôi phai. Với tính tình của Vân Khinh, có thể chắc chắn được điều này.

(*) Giang Hà: Là hai con sông lớn Trường Giang và Hoàng Hà.

Vương gia nhà bọn họ có thể lấy được một cô nương hiếm thấ


XtGem Forum catalog