
ũi tên thường hai lần có lẻ, chung quanh lởm chởm gai nhọn được bắn khỏi mũi tên, rít trong gió bay về phía Vân Khinh.
Tốc độ kinh người, hoàn toàn khác với những mũi tên trước, khiến cho không khí như run rẩy rền rĩ khóc than. Mũi tên này, nhọn sắc tới khó lòng chắn nổi.
Bắn từ trên cao, chỉ chớp mắt là tới.
Vân Khinh cả kinh, mũi tên này bay thật là nhanh. Cô lập tức cắn răng, năm ngón tay phải đồng loạt đặt lên dây đàn thứ ba ấy, đè mạnh xuống.
“Đừng đỡ, nàng không đỡ được.” Ngay khi Vân Khinh đè năm ngón tay xuống, Độc Cô Tuyệt bỗng quát lạnh một tiếng, lật tay chộp lấy Vân Khinh ném ra xa, đồng thời quay phắt người dừng lại vung kiếm sắc trong tay vạch ra một đạo hàn quang về phía mũi tên thứ ba của Thiết Long, rạch không khí mà bay lên cao.
Vân Khinh đỡ lần bắn thứ hai xong đã bị chấn động, tuy hắn không nói gì nhưng hắn có thể cảm nhận được, âm công của cô còn chưa tới trình độ có thể đỡ được mũi tên thứ ba này.
Vân Khinh không kịp phản ứng, đã bị Độc Cô Tuyệt ném lên một bãi cỏ, trơ mắt nhìn Độc Cô Tuyệt vung kiếm chém về phía mũi tên kia.
Choang. Một âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, mũi tên màu đen nọ bị kiếm của Độc Cô Tuyệt chém chính giữa, hai lực lượng mạnh tranh chấp nhau, chỉ thấy mũi tên đen nọ chỉ trong nháy mắt bị chém thành mấy nhát, rải khắp bốn phía. Mà phần xi gắn màu đen vẫn nhanh chóng bay về phía cô, còn Độc Cô Tuyệt chỉ hơi lùi về sau một bước.
Vân Khinh thấy thế không khỏi cười nhẹ, Độc Cô Tuyệt ra tay nào có thất bại bao giờ.
“Tránh ra!” Nụ cười tươi tắn của cô mới chớm nở, Độc Cô Tuyệt đứng cạnh bỗng quát một tiếng chói tai, đồng thời phi thân nhào tới chỗ cô. Vân Khinh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì Độc Cô Tuyệt đã chắn trước người cô.
Không thể là mũi tên, cũng không phải ám khí, nếu không phải những thứ đó, vậy thì… Còn chưa nghĩ thấu đáo, bỗng Vân Khinh ngửi thấy một thứ mùi gay mũi quen thuộc. Mùi của Bích Lạc Phú. Cô lập tức biến sắc. Cái màu đen ấy không phải xi gắn đầu mũi tên, là Bích Lạc Phú được bôi lên mũi tên.
“Độc Cô Tuyệt!” Vân Khinh thoáng chốc tái mặt. Thứ cảm xúc hoảng hốt và phức tạp trước giờ chưa bao giờ hiện trên nét mặt cô giờ tự động bày hết trên gương mặt.
Độc Cô Tuyệt không trả lời, chỉ quay cổ tay phạt xuống hai nhát, cắt bỏ phần da thịt bị Bích Lạc Phú màu đen dính lên đang bắt đầu ăn mòn vào trong. Chỉ nháy mắt máu tươi tuôn ra như suối, cả lưng và cánh tay hắn nhầy nhụa thịt da.
“Đi!” Nét mặt hắn cứng đanh như sắt, không nói nhiều lời mà chỉ tóm lấy tay Vân Khinh, quay người chạy vào sâu trong khe núi. Máu vẫn đổ xuống con đường bụi đất mịt mờ.
——————————————————————————————–
[1'> Hoàng tuyền : chính là ‘suối vàng’, hay là từ chỉ âm ti địa ngục. Thiết vệ có thể hiểu là đoàn quân mặc giáp. Hoàng tuyền Thiết vệ Lãnh Vân hiểu là đội binh sĩ mặc giáp sắt như tới từ địa ngục.
[2'> Thập diện mai phục là tên một khúc nhạc viết cho đàn cổ cầm từ thời xưa, được liệt vào trong Thập đại danh khúc, mười khúc nhạc cho cổ cầm nổi tiếng nhất. Nó hoàn toàn không liên quan đến phim Thập diện mai phục đâu
[3'> Lưu tinh truy nguyệt : sao băng đuổi trăng, thành ngữ chỉ tốc độ nhanh chóng, xẹt ngang bầu trời, xẹt ngang không gian… Mây mù sáng sớm dần tan ra trong khe núi, ánh mặt trời chói chang rọi xuống từ phía chân trời, vầng hào quang vàng lấp lánh vạn trượng tỏa khắp chốn, lấp lánh rực rỡ.
Gió hiu hiu thổi giữa núi rừng mang theo mùi cỏ xanh thoang thoảng. Cây rừng sin sít âm u, làn ánh sáng óng ả lọt qua những khe hở trong tán lá như những sợi tơ vàng tỏa ra những tia sáng bảy màu. Vạn vật vẫn tươi tốt đẹp đẽ là thế, như thể cảnh máu me trong rừng khi nãy chưa từng xảy ra.
“Độc Cô Tuyệt, kiên nhẫn một chút!” Dưới chân một vách núi dựng đứng thẳng tắp, Vân Khinh dùng răng nhai nát mớ thảo dược tìm được rồi quỳ thẳng người sau lưng Độc Cô Tuyệt đang ngồi, rịt thuốc lên lưng hắn với một vẻ mặt phức tạp. Các loại lá thuốc vốn mọc hoang dại trong rừng trên núi, lại thêm Vân Khinh vốn biết trị thương. Trong khe núi này chỗ nào cũng có thể tìm thấy loại cỏ để cầm máu, giúp Độc Cô Tuyệt cầm máu tạm thời hẳn là không có vấn đề gì.
Độc Cô Tuyệt cầm kiếm ngồi trên một tảng đá lớn, sắc mặt không đổi, hắn nói mà không quay đầu lại. “Vết thương vặt này có xá gì!”
Vân Khinh nghe thấy hắn trả lời thản nhiên không chút lo lắng như vậy bèn hơi cắn răng không lên tiếng.
Khi ấy Độc Cô Tuyệt đã rất nhanh tay, Bích Lạc Phú mới dính vào da hắn đã lập tức cắt bỏ da thịt cả hai chỗ. Bích Lạc Phú có lợi hại đi nữa cũng không có cách nào khác để ăn mòn da thịt từ xa cả. Có điều cứ nhìn hai chỗ máu thịt bầy nhầy kia, trong lòng Vân Khinh vẫn run lên từng đợt.
Cô nhẹ nhàng lấy chỗ lá thuốc đã nhai nát đắp lên hai vết thương trên người Độc Cô Tuyệt. Cảm nhận được cơ thể hắn bỗng gồng lên dưới bàn tay mình, tuy rằng hắn đã lập tức thả lỏng cơ bắp nhưng chỉ một thoáng cứng người lại ấy, Vân Khinh cũng hiểu được hắn đau tới khó lòng nhịn nổi.
Bởi họ đang ở trong khe núi, không biết tới khi nào mới có thể ra ngoài nên Vân Khinh chọn hái toàn những lá thuốc có dược