
h chân thật như vậy, cô thích anh quan tâm mình như vậy.
Cô cường điệu. “Sau khi chúng ta ly hôn ông ta mới nhắc tới, chẳng qua em cự tuyệt, thật.”
“Anh muốn giấu em, không cho bất kì ai nhìn thấy.” Anh đột ngột nói: “Anh
không thích công việc của em, mặc đồng phục công ty hàng không, xinh đẹp mê người, trong khoang thuyền bịt kín ở trên không, bưng trà nước cho
nhiều người đàn ông như vậy, em cách xa anh như vậy, bay đến một đất
nước xa xôi, anh không nhìn thấy, không có cách nào không nghĩ bậy...”
Lần đầu tiên thổ lộ đố kị và lo lắng của mình, anh lúng túng lại thảm hại, ý thức được mình không đúng, nhưng cũng không khống chế được thừa nhận cỗ xúc động này. Anh trong quá khứ qua lại với phụ nữ, quan hệ rất nhanh,
bởi vì không có ai chân chính làm tình cảm của anh rung động, anh rút
người đi cũng rất nhanh, cô lại làm anh mất khống chế, yêu quá sâu, sẽ
khiến con người ta trở nên yếu ớt, làm cho ta lúng túng, anh đối với cô
là dục vọng độc chiếm như vậy, cũng không giấu được nữa, cô sẽ nghĩ sao? Có phải cho rằng anh ngây thơ lại cẩn thận hay không?
Cô trầm
mặc. “Em cũng không thích công việc của anh, mỗi ngày anh đều tiếp xúc
với rất nhiều nữ minh tinh, từng người đều xinh đẹp động lòng người hơn
so với em, đừng nói thêm anh thường đi vùng khác để quay phim, hơn mười
ngày cũng không thể thấy anh...”
‘”Những thứ đó chỉ là công việc mà thôi.”
“Em không phải cũng đang làm việc sao?” Cô hiểu lo lắng của anh, mà cô chưa từng có sao?
“Em cảm thấy, tâm là khó nắm giữ trong tay nhất. Giữ được người, lại không
giữ được tâm, tất cả đều như vậy, người muốn thay lòng thì không gì có
thể ngăn cản được. Chúng ta xa nhau năm năm, tâm còn buộc lại với nhau,
như vậy là đủ rồi, nếu đã biết ghen thì ghen đi! Ghen tỵ là điều khó
tránh khỏi, bởi vì ghen chứng tỏ mình để ý, anh cũng vậy không muốn sẽ
không ăn dấm, điều này thể hiện mình không đặt đối phương ở trong lòng, ở bên ngoài làm gì cũng không để ý.”
“Em chắc chứ?” Quan hệ như vậy không phải là ổn định sao?
Cô gật đầu rồi nói tiếp: “Nhưng lúc anh ghen, thì nói ra, cho em biết
anh đang suy nghĩ gì. Một người trong đầu buồn bực suy nghĩ lung tung,
là độc dược đối với quan hệ của hai bên. Anh suy nghĩ lung tung, không
cần vội vàng, nhưng phải cho em cơ hội để giải thích, không nên suy nghĩ lung tung, rồi phiến diện định tội cho em.”
“Cho nên nếu em
ghen, cũng sẽ nói với anh? Trước kia em xem một tờ báo viết anh đi bên
cạnh một nữ minh tinh, không vui chất vấn anh, sau đó lại không hỏi nữa, anh nhớ em hẳn không phải định tồi cho anh chứ?”
Muốn tính tới
nợ cũ sao, cô ngượng ngùng nói: “Được rồi, em cũng sẽ nói. Anh nói anh
đã giải thích qua với cô ấy rồi, hôm nay chuyện gì lại xảy ra? Khiến cho hai chúng ta bị bắt cóc, suýt chút nữa là bị thủ tiêu, em chỉ là một
tiếp viên hàng không bình thường, chịu không được sự hù dọa của người
khác, biết không?”
Cô vốn muốn thừa cơ oán trách, nhưng trường
hợp này không khỏi quá hoang đường lại buồn cười, cô không nhịn được,
cười không ngừng, Lê Thượng Thần cũng cười.
“Em tuyệt đối không
phải là một tiếp viên hàng không bình thường...” Anh cầm tay cô, hôn lên lưng bàn tay cô. “Em là người phụ nữa duy nhất làm rung động trái tim
anh.”
“Anh thật buồn nôn!” Cô rút tay, đánh anh một cái, nhưng cười rất ngọt.
Anh cười, nắm lấy cô, ôm lấy mà không ngừng vui vẻ, nội tâm ấm áp.
Cô nói, nói ra, để cho cô biết. Cô nói rất đơn giản , nhưng khiến anh thật an tâm. Tin tưởng chuyện này sẽ dễ dàng như vậy, gặp chuyện khó khăn
cũng cố gắng giải quyết. Có lẽ, tình yêu vốn không phức tạp, là lòng
người yêu nhau rất cố chấp, anh có thể bỏ đi thói quen hiểu lầm hay
không? Anh tin rằng anh có thể, cô đặt niềm tin ở anh, cũng giúp anh
thêm nhiều tự tin.
Từ Hoan nắm cánh tay anh, gương mặt áp vào một bên vai, chợt nói nhỏ: “Em yêu anh.”
Anh chấn động, nội tâm bị ba chữ này của cô kích thích tạo nên sóng gió
lớn. Đã trải qua rất nhiều việc, lại có thể nghe được ba chữ này từ
trong miệng cô, là điều trân quý, khó đạt được cỡ nào. Cảm xúc anh rất
nhiều, không khỏi ôm chặt lấy cô, yên lặng quý trọng thời khắc này, lại
không nói được cái gì trả lời cô.
Mà cô lẳng lặng mỉm cười. Anh
không đáp lại, không cần gấp, cô biết, anh yêu cô, bởi anh ôm chặt cô
không chịu buông tay, thật sâu trong ánh mắt anh là sự quyến luyến không muốn xa rời, từ việc anh kiên trì đối mặt với cha Tịch Na, cô được anh
yêu, cô có trái tim của anh, cũng nguyện tặng anh trái tim mình.
“A, xe buýt đến rồi!” Cô chỉ chiếc xe buýt từ đằng xa đi tới.
“Nhanh lên một chút!” Anh kéo tay cô, cùng nhau chạy về phía xe buýt, đi về nhà.
Mùa hè qua đi, mùa thu tới, cấy cối mấy đi màu xanh, lá cây rơi xuống, từng đợt lá vàng xào xạc, tình cảm của hai người vẫn nóng bỏng như cũ.
Thời kì chăm con kết thúc, con đã có người khác chăm sóc, Từ Lỵ Hoan nhớ
nhung cuộc sống của một tiếp viên hàng không, sau khi thương lượng với
Lê Thượng Thần, rốt cuộc có thể như nguyện quay lại vị trí cũ của mình.
Mỗi lần cô bayẩ ngoài sẽ phải mất mấy ngày, máy bay vừa