
Trong nhà hàng cao
cấp ánh đèn nhu hòa, tiếng Piano độc tấu nhẹ nhàng lướt qua, bên trong
nhà hàng được thiết kế tinh xảo trang hoàng, bàn nàytiếp bàn kia, đều là những đôi nam nữ ăn mặc hợp thời trang.
Người đàn ông ngồi một
mình một góc, đọc tạp chí trong tay. Anh có màu da trắng ngần, diện mạo
tuấn tú, anh đeo một chiếc kính, dưới gọng kiếng màu vàng kim là một đôi con ngươi đen sâu thâm thúy, lông mày hơi có vẻ góc cạnh, có thể thấy
được anh là một người có tính cách cứng rắn,vững vàng và có nghị lực,
nhưng ánh mắt của anh rất ấm áp, đôi môi mỏng thường hiện ra những nụ
cười mỉm, làm anh trông có vẻ rất tự nhiên và lịch sự, tác phong nhanh
nhẹn, trên tay anh đang cầm một ly nước kề sát môi, chỉ uống nước lọc
thôi mà dáng vẻ cũng ưu nhã vô cùng, anh nếu sinh ra ở thời cổ đại, nhất định là một công tử trong thời đại hỗn loạn đen tối.
Nữ bồi bàn đi tới rót nước cho anh lần thứ bảy. Khi anh ngước nhìn thì để lộ ra
đôi con ngươi sáng ngời, lông mi thon dài từ từ hạ thấp hướng về phía
cô, trên môi là nụ cười mỉm, làm nữ bồi bàn thoáng chốc như ngừng thở,
mất đinăng lực nói chuyện.
Tạo hóa ban cho người đàn ông này sự
anh tuấn thành thục và phong độ mê người không đủ, còn trao cho anh tuổi trẻ hồn nhiên, luôn mỉm cười với đôi má lúm đồng tiền của mình, quá
không công bằng nha!
Nữ bồi bàn lưu luyến đứng bên cạnh bàn anh
không muốn rời đi, ân cần sửa sang lại mặt bàn, hỏi anh có muốn đổi
quyển tạp chí khác hay không?
Anh khéo léo từ chối, đối với nữ
bồi bàn cố ý dùng giọng nói và động tác chân tay mềm mại đáng yêu thì
anh lại làm như không thấy, cuối cùng, nữ bồi bàn đành thất vọng tránh
ra.
Nữ bồi bàn đi, Lê Thượng Thần tiếp tục xem tạp chí, thỉnh
thoảng kiểm tra điện thoại di động của mình xem có tin tức gì mới không. Anh trông có vẻ rất nhàn nhã, ai cũng không nhìn ra anh thật ra thì
đang chờ người, mà người anh đợi vẫn chưa thấy đến, đã trễ tới ba giờ
rồi.
Anh chờ đợi ,là người vợ một lòng anh muốn kết hôn. Hôm nay, tròn một năm kỷ niệm ngày cưới của anh và cô ấy.
Anh mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại nhộn nhạo cuồn cuộn. Cô đi đâu vậy? Anh đã xác định rõ giờ hẹn với cô, cô cũng bảo đảm với anh
chuyến bay đưa cô về sẽ hạ xuống mặt đất sớm hơn giờ hẹn của hai người
một tiếng, cô có thể tới chỗ hẹn đúng thời gian, vậy mà hiện tại, anh
vẫn chưa thấy bóng dáng của cô đâu cả?
Cô thậm chí còn không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại, nói với anh một tiếng rằng cô sẽ đến
trễ bảo anh đừng lo cho cô. Một tiếp viên hàng khôngcòn bận rộn hơn cả
người chế tác như anh, ngay cả gọi điện thoại cũng không gọi được cho
anh —— thật sự là công việc của cô bận rộn vậy sao?
Ở hãng hàng
không nơi cô làm việc đâu đâu cũng thấy tràn ngập đều là những trai
thanh gái lịch, Từ Lỵ đi xa mười ngày nửa tháng, cô làm những gì bên
ngoài, anh không hay biết gì cả, anh chỉ biết trong điện thoại di động
của cô thường thấy những tin nhắn mập mờ của những người đàn ông khác mà không phải là của anh, trong hình cũng thường thấy cô và người đàn ông
khác ôm ấp thân mật chụp chung, cô giải thích đó là bạn bè của mình, mọi người bay đến những nơi đất khách quê người, tha hương xa xứ, cùng là
đồng hương nên chăm sóc lẫn nhau—— ai biết chăm sóc hay là làm những gì
khác?
3 tiếng có thể có rất nhiều chuyện xảy ra. .. .. .
Anh cau lông mày. Thôi, hôm nay là một ngày đặc biệt, không cần nhớnhững chuyện làm mình thêm buồn bực.
Anh thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chuyên chú vào quyển tạp chí, cho đến
khichuông gió ngoài cửa tiệm vang lên đinh đang, anh ngẩng đầu. Rốt
cuộc, bà xã của anh đã đến.
Từ Lỵ Hoan vừa vào cửa liền
nhìn ngó chăm chú xung quanh toàn bộ phòng ăn, một nửa là bởi vì cô còn
mặc đồng phục của công ty hàng không, dưới váy ngắn mang tất chân màu
đen với đôi đùi thon dài đẹp mê người kết hợp cùng đôi dày cao gót càng
tôn thêm dáng người của cô, một nửa là bởi vì vóc dáng thanh tú của cô.
Mái tóc dài được búi cao, lông mi cong vểnh lên, mũi dọc dừa cao, khuôn
mặt trái xoan làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp góc cạnh của mình, cô là
người được chọn chụp tuyên truyền quảng cáo cho công ty hàng không nơi
cô làm việc với tình hình đặc biệt lúc ấy cô được chọn đứng ở chính giữa những người có ngoại hình đẹp.
Nhìn thấy chồng mình, cô kéo vali hành lý nhỏ đi về phía anh, bước chân không nhanh.
Cô giống như không vội tới gặp anh, giống như quên cô đã trễ hẹn với anh
ba tiếng. Lê Thượng Thần cố gắng nhịn bất mãn trong lòng. Một năm trong
hôn nhân, anh đã có thói quen đè nén cảm giác chân thật của mình. Từ Lỵ
Hoan ngồi xuống đối diện anh. "Xin lỗi, máy bay xảy ra tình trạng khẩn
cấp, chúng em vội vàng trấn an hành khách, trong khi đó lại có đứa trẻ
đi lạc đường, toàn bộ mọi người đi tìm khắp nơi, em quên gọi điện thoại
báo cho anh, khiến anh phải đợi lâu như vậy, xin lỗi."
"Ừ, không sao đâu. Dù sao anh cũng đã chờ rồi."
Từ Lỵ Hoan thẳng tắp nhìn anh. "anh tức giận sao?"
"Không có."
Cô cắn môi. "Em nói thật. Nếu anh không tin, có thể gọi điện hỏi đồng nghiệp của em ——"
"Không cần,