
au công ty người khác nhất định thành công, nhưng sự tồn tại của bọn họ trong kinh doanh còn lúng túng, bời vì bọn ho vừa giống như lưu manh vừa giống như một thương nhân gian trá, đoạt lấy công ty người khác để làm phương tiện kiếm tiền cho bản thân, thạt sự rất độc ác, vì vậy có nhiều người trong kinh doanh đối với bọn anh cực kỳ khinh thường.
“Anh gia nhập Hoàn Á thì thế nào?” Cầu Thiệu Ngôn không để tâm hỏi.
“Anh nói lời này chính là anh thừa nhận sao?” Nhạc Thiên có vẻ hơi kinh ngạc nhìn anh, bởi vì thân là Tống giám đốc công ty khai thác đất đai Triệu Dương nhưng anh lại thừa nhận là một thành viên tà ác của công ty kia, làm cô cảm thấy kinh ngạc.
“Anh thừa nhân, cho tới bây giờ anh chưa từng phủ nhận mình là nhân viên Hoàn Á, anh có khả năng sáp nhập và mua lại những thứ đã sớm bị sụp đổ của các công ty đó có cái gì không đúng? Cầu Thiệu Ngôn không cho là thu mua công ty người khác kết cục lỗi sai ở đâu, huống chi tập đoàn Thuận Thiên vỗn cũng đã lung lay muốn đổ rồi.
"Anh.….. . . . ." Nhạc Thiên thật không biết nên nói như thế nào rồi.
“Không phản đối? Vậy thì tốt, đến lượt anh hỏi em.” Cầu Thiệu Ngôn bắt lấy cổ tay Nhạc Thiên lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc giống như không cho phép cô cường từ đoạt lý, yên lặng nhìn cô.
Lúc này, thang máy đã đến tầng lầu cao nhất chỗ ở Cầu Thiệu Ngôn, anh lôi kéo cô đi ra thang máy sau đó từ trong túi móc ra chìa khóa đứng trước cửa phòng, lưu loát đem cửa phòng mở ra.
“Đi vào trong.” Cầu Thiệu Ngôn khẽ đẩy Nhạc Thiên, đem thân thể nhỏ nhắn của cô đẩy vào bên trong.
“Cái tên ác bá này, buông em ra!” Nhạc Thiên bị đẩy vào bên trong, nhưng vừa tiến vào phòng liền hất tay ra.
Cầu Thiệu Ngôn cũng không phải là người đàn ông hung bạo đối với phụ nữ, anh buông tay Nhạc Thiên đóng cửa phòng sau đó ngồi trên ghế salon ở phòng khách. “Ngồi ở chỗ này, anh có điều muốn hỏi em.”
“Em vì sao phải nghe lời anh?” Nhạc Thiên đứng đằng xa không muốn thỏa hiệp.
“Em đã không muốn ngồi, đứng đó cũng được.” Cầu Thiệu Ngôn bắt đầu rót hai chén nước đặt lên bàn, “ Có muốn uống nước hay không?”
“Không cần, em chỉ muốn nghe anh nói rốt cục dẫn em tới nơi này làm gì?” Mỹ Châu cũng đã đến rồi chứ! Cô nhất định phải nhanh chóng xuống dưới mới được.
Cầu Thiệu Ngôn nhìn cô một cái mới nói, “ Anh dẫn em tới đây là muốn hỏi em, em cùng Ngô Thuận Thiên đang cùng nhau nói cái gì?”
"Mắc mớ gì tới anh?" Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi liền hướng anh hầm hừ.
Cô hầm hừ như vậy khiến Cầu Thiệu Ngôn nghi ngờ, nếu không phải cô chột dạ sợ người khác biết, cô vì sao phải nóng lòng phủi sạch.
Cặp mắt đen của anh nheo lại, giống như Hắc Báo vậy ưu nhã nhanh nhẹn mà đứng lên đến bên cạnh cô, “Vì sao không chịu nói cho anh biết? Chẳng lẽ các người đang thảo luận chuyện không muốn người khác biết?”
Nhớ tới cô cùng Ngô Thuận Thiên gặp mặt khiến trong lòng anh càng tức giận, chẳng lẽ cô cứ như vậy thích ông chủ trước kia sao?
“Cái gì chuyện không muốn người khác biết? Anh đừng đoán mò.” Nhạc Thiên không chịu yếu thế nảng đầu lên trừng mắt anh.
“Nếu không phải chuyện không muốn người khác biết vì sao không dám nói?”
“Em…………..”
Muốn nói sao? Nói với anh rằng ông chủ trước kia muốn làm mai cô cho cháu trai của ông sao? Không được! tuyệt đối không thể nói, nếu theo như cá tính của anh nhất định sẽ đem cô buộc lại thật chặt, sẽ rất không lễ phép gọi điện cho ông chủ trước kia nói rõ quan hệ của hai người, đến lúc đó nếu chuyện bị truyền ra ngoài, người trong công ty cũng sẽ biết quan hệ bọn họ rồi, cô thế nào bước chân tới công ty nữa?
Nghĩ tới đây, Nhạc Thiên cả người run lên, vội vàng phủ nhận “Trước mắt nội dung câu chuyện của em cùng ông chủ trước là chuyện giữa em với ông ấy, em nghĩ em hẳn không phải chuyện gì cũng có nghĩa vụ báo cáo lại với anh chứ!”
Trong mắt Cầu Thiệu Ngôn chỉ nhìn Nhạc Thiên khẩn trương, anh thấy, cô chỉ giống như giấu đầu hở đuôi làm cho anh càng giận dữ.
Bỗng nhiên, một bàn tay Cầu Thiệu Ngôn bóp chặt cằm thon Nhạc Thiên, so với cơn bão tuyết đi tới thì trong đôi mắt đen sẫm kia còn muốn dấy lên một ngọn lửa tức giận, trong miệng mỗi lời nói từng câu từng chữ đều được nói rõ ràng vả lại còn cắn răng nghiến lợi, “Em có phải là muốn đem tài liệu bí mật của công ty cho ông ta?”
“Cái gì?” Hai mắt Nhạc Thiên tràn đầy kinh ngạc cùng không hiểu. “Anh nói cái gì?”
“Lời nói như vậy không cần anh nói thêm một lần nữa chứ.”Nếu không phải vì chuyện này không thể để lộ ra ngoài sáng, cô vì sao phải che giấu chuyện hai người? Nghĩ tới đây, toàn bộ sự tức giận của Cầu Thiệu Ngôn như thủy triều cuộn trào mãnh liệt tới.
“Anh có phải hay không hiểu lầm cái gì đó?” Nhạc Thiên nhìn ra anh hừng hực tức giận, khẽ cau mày cả giận nói: “ Anh nghĩ gì thế sao lại đem ông chủ trước của em cùng em xem như bọn tiểu nhân như vậy? Chẳng lẽ trong mắt anh chính là như vậy không thể tin tưởng người khác sao?”
Thật vậy sao! Nếu không tin cô cũng đừng mời cô làm thư ký của anh nha!
“Anh tin tưởng em, nhưng anh lại không tin ông ta.” Cầu Thiệu Ngôn gầm nhẹ, anh không muốn hù dọa người mình mình nên chỉ